Chương 371
Giang Tả xoay người, sau đó để cho Tô Kỳ tựa vào trong lòng ngực của hắn, tiếp theo ôm cô nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải, không khí tự do, không có dễ ngửi như trên người của em, để cho anh lựa chọn, khẳng định anh sẽ lựa chọn ngày ngày ngửi mùi trên người của em. ͏ ͏ ͏
Vừa nói Giang Tả vừa nhẹ nhàng ngửi ngửi bên tai Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
- Biến thái, anh không sợ chán sao. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cười một cái: ͏ ͏ ͏
- Em cảm thấy anh đã chán hay chưa chán? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ quay đầu nhìn Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Em cảm thấy anh không nên chán. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Tả véo má Tô Kỳ một cái, lại ngửi ngửi, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏
- Có mùi máu tanh. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cấu tay Giang Tả, kích động nói: ͏ ͏ ͏
- Anh lừa gạt ai đó, lỗ mũi của anh không tốt như vậy. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ nằm ở trên người Giang Tả, tủi thân nói: ͏ ͏ ͏
- Tối nay lại để anh tránh được một kiếp, cũng không biết lúc nào mới trở về. Anh phải nhớ em đấy. ͏ ͏ ͏
- Ừ. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nghe được âm thanh phòng bên truyền tới. ͏ ͏ ͏
- Chặc chặc, buồn nôn quá, sớm biết đã không để bọn họ qua đêm ở chỗ này, nổi hết da gà lên rồi. ͏ ͏ ͏
- Ừ. ͏ ͏ ͏
Là thanh âm của Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhảy cỡn lên: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, sao chị lại rình trộm, chị không biết xấu hổ à. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tĩnh Nguyệt đã đứng ở ban công bên cạnh, cô nhìn Tô Kỳ mặt đầy bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏
- Chị rình coi sao? Chẳng lẽ em quên, phòng chúng ta ở cách vách à, chị đi ra hóng gió ngẫu nhiên nghe được mấy lời nói buồn nôn, hơn nữa còn đặc biệt lên tiếng nhắc nhở hai người. Nếu không hai đứa củi khô bốc lửa... ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chị đừng nói nữa. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ giậm chân tủi thân nói. ͏ ͏ ͏
- Được rồi, tỷ tỷ không thấy, tỷ tỷ mộng du. Hai người tiếp tục đi. ͏ ͏ ͏
Thấy Tô Kỳ như vậy, Tĩnh Nguyệt liền trở về phòng, Thanh Liên cũng gật đầu trở về. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Tô Kỳ kéo Giang Tả trở về phòng, tiếp theo đóng kín cửa sổ. ͏ ͏ ͏
Như vậy mới an tâm ôm Giang Tả ngủ. ͏ ͏ ͏
Ngày tiếp theo. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tỉnh lại, Tô Kỳ còn đang ngủ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ phát hiện, hình như buổi tối Tô Kỳ không có tu luyện. Bọn họ toàn ngủ chung một chỗ, mà tu vi cũng có thể tăng lên tới 2. 6, đúng là không dễ. ͏ ͏ ͏
Nhân vật cấp độ yêu nghiệt sao? ͏ ͏ ͏
Không hề giống, Giang Tả cũng không nhìn ra tư chất của Tô Kỳ nghịch thiên. ͏ ͏ ͏
Có lẽ là có kỳ ngộ gì đó, Giang Tả không có ý định suy nghĩ nhiều, hắn đi lên sân thượng, phát hiện mặt trời sắp từ đường chân trời nhô lên. ͏ ͏ ͏
- Mặt trời mọc ư? Vị trí lại còn rất tốt. ͏ ͏ ͏
Sau đó khóe miệng Giang Tả hiện ra một nụ cười châm biếm. ͏ ͏ ͏
Trực tiếp chạy đến phòng ôm Tô Kỳ, không nói hai lời mở cửa chạy về phía sân thượng. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bị dọa cho giật mình: ͏ ͏ ͏
- A, anh làm gì vậy? ͏ ͏ ͏
- Đừng nói chuyện, sắp đến rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không có ngừng lại. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ôm cổ Giang Tả, không biết chồng mình muốn làm gì. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng cô cũng không hoảng, mặc dù bây giờ mặt Giang Tả không có biểu cảm, nhưng lại có nụ cười, ừ, trong mắt tản ra nụ cười. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh Giang Tả đã đến sân thượng, lúc này Giang Tả tìm vị trí đặt Tô Kỳ xuống. ͏ ͏ ͏
Sau đó hướng về phía mặt trời mọc nói: ͏ ͏ ͏
- Nhìn đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn về phía mặt trời mọc, đúng lúc mặt trời từ đường chân trời xuất hiện, anh sáng hồng như hoa tươi nở rộ, như sóng nước tứ tán, tô màu cho đám mây. ͏ ͏ ͏
Ánh sáng màu hồng không quá nhức mắt, ngược lại có chút khói lửa rực rỡ tươi đẹp, khiến người lòng rung động. ͏ ͏ ͏
Nhưng khói lửa này hơi hùng vĩ đồ sộ, khiến cho Tô Kỳ không kịp phản ứng. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ đụng đụng Giang Tả, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏
- Hôn em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả sững sờ, sau đó ở dưới mặt trời mọc, hôn Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
- Em nói xem, có phải chị nên đuổi bọn họ đi hay không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ở căn phòng bên cạnh, nhìn mái nhà nói. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên cười trả lời: ͏ ͏ ͏
- Toàn bộ tâm ý sư tỷ đều ở trên người Giang đại ca, hơn nữa bọn họ sắp phải tách ra một đoạn thời gian, Thánh nữ sư tỷ đừng làm khó bọn họ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Trước đây bọn họ ngày ngày cãi nhau, bây giờ lại không cãi nhau. Thế nhưng cậu em rể này so với suy đoán của chị hoàn toàn khác nhau, có chút không theo lẽ thường. ͏ ͏ ͏
Lần này Thanh Liên cười càng vui vẻ hơn: ͏ ͏ ͏
- Thánh nữ sư tỷ, Thanh Việt sư thúc thường xuyên nói với chúng ta, lòng người phức tạp nhất, nào có dễ suy đoán như vậy, miễn sao sư tỷ hạnh phúc là được. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhìn Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu như hắn ta là người xấu thì sao? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên nói: ͏ ͏ ͏
- Chỉ cần đối tốt với sư tỷ là được. ͏ ͏ ͏
- Vậy nếu hắn ta đối với sư tỷ của em thấy chết mà không cứu thì sao? Em trách hắn ta sao? ͏ ͏ ͏