Chương 388
Giá cả vừa ra, tự nhiên phía dưới có rất nhiều người nghị luận, nhất là người có tu vi thấp. ͏ ͏ ͏
- Ngũ phẩm Linh thạch ư? Tại sao ông ta không đi cướp đi? Phải kiếm bao lâu mới có thể kiếm lại chứ? ͏ ͏ ͏
- Chúng ta là rất lâu, nhưng Tứ giai Ngũ giai thì nhanh. ͏ ͏ ͏
- Xem ra chúng ta vô vọng đi vào. ͏ ͏ ͏
- Chủ yếu là đi vào, có thể lấy lại vốn hay không cũng khó nói. Nếu được như cái bí cảnh lần trước được, tuyệt đối không thua thiệt. ͏ ͏ ͏
- Hay là suy nghĩ một chút xem có nên đi vào hay không, muộn thì đồng nghĩa với bỏ qua thời gian tốt. ͏ ͏ ͏
Những người này tu vi phổ biến ở Tam giai, khẽ cắn răng vẫn trả được. ͏ ͏ ͏
Còn Tứ giai Ngũ giai, căn bản không cần cân nhắc, tới cũng tới rồi, làm sao có thể không đi vào. ͏ ͏ ͏
- Ngũ giai Linh thạch sao, có phải chúng ta không thể vào không? ͏ ͏ ͏
Chung Dịch Dương nói. ͏ ͏ ͏
Lỵ Nhã cũng cau mày, cô là Ma Pháp Sư, cô không có Linh thạch. ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Ngũ phẩm Linh thạch rất nhiều sao? ͏ ͏ ͏
Mặc dù rất khó kiếm Ngũ phẩm, nhưng một tháng hắn cũng kiếm được mấy lần. ͏ ͏ ͏
Tây Môn Linh Lung bất mãn nói: ͏ ͏ ͏
- Rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Sau đó lại nói thêm: ͏ ͏ ͏
- Đối với bọn họ mà nói là rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Cô đường đường là minh châu của Ngự Linh Tông, thiếu tiền nhưng không thiếu Linh thạch. ͏ ͏ ͏
Trên thực tế, Chung Dịch Dương cũng không thiếu, hắn ta tự mình mở tiệm vẫn có thể kiếm được. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng hắn ta không mang theo. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả lại nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi gặp qua một tu sĩ Tam giai, cũng là người Ngự Linh Tông, hắn ta muốn tôi hỗ trợ nên trả giá một viên Cửu phẩm Linh thạch. Vì vậy, một viên Ngũ phẩm rất khó kiếm sao? ͏ ͏ ͏
Tây Môn Xuy Hỏa cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu nói là Đường Thủy sư huynh sao? Đường Thủy sư huynh tương đối đặc thù, tài nguyên của anh ấy tương đối khá, dù sao cũng không phải là một cái Tam giai bình thường, có thể làm cho Lục vĩ linh hồ cam tâm tình nguyện dâng hiến hết thảy. ͏ ͏ ͏
Hiểu biết của Giang Tả đối với mấy chuyện này cũng không lớn, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, hắn vẫn có thể hiểu được một ít. ͏ ͏ ͏
Tu luyện là phải dùng Linh thạch, có lẽ thỉnh thoảng những người này có thể kiếm được, nhưng nhất định có chỗ hữu dụng. ͏ ͏ ͏
Cho nên một tấm vé vào cửa tốn Ngũ phẩm, tự nhiên cũng sẽ đau lòng. ͏ ͏ ͏
Cũng giống như thành viên gia đình bình thường, xem bộ phim phải tốn mười ngàn vậy. ͏ ͏ ͏
Không phải là không trả nổi, mà là không nỡ bỏ. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, cũng có người thật sự không trả nổi. ͏ ͏ ͏
- Chúng ta có vào hay không? ͏ ͏ ͏
Chung Dịch Dương hỏi. ͏ ͏ ͏
Bên cạnh hắn ta không phải là thiếu gia thì là tiểu thư, hoặc chính là đại lão, khẳng định không thiếu tiền. ͏ ͏ ͏
Hắn ta nhiều lắm là trở về thôi. ͏ ͏ ͏
Lúc này bọn họ nhìn về phía Giang Tả, dù sao cũng là Giang Tả dự định muốn tới. ͏ ͏ ͏
Mà Giang Tả lại hỏi Vịnh Tê: ͏ ͏ ͏
- Cấm chế hai cửa vào giống nhau sao? ͏ ͏ ͏
- Khẳng định không giống nhau, họ Tần không phải người ngu si, khẳng định cửa thật càng khó vào hơn gấp trăm lần nghìn lần. Giả chẳng qua là tùy tiện chơi đùa, nếu không những người này làm sao có thể phá? Nếu như nghiêm túc bày cấm chế, coi như đã nhiều năm như vậy, cũng không phải là bọn họ có thể phá giải. ͏ ͏ ͏
Vịnh Tê khinh thường nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, rồi sau đó không nói gì nhiều. ͏ ͏ ͏
Với hắn mà nói, đây là một tin tức tốt. ͏ ͏ ͏
Ít nhất không cần lo lắng mấy người Tô Kỳ vào cửa thật. ͏ ͏ ͏
Chờ hắn nhìn một chút xem bên ngoài có an toàn thật hay không, thì hắn có thể yên tâm tiến vào bên trong. ͏ ͏ ͏
Hắn không lo lắng mình không vào được, cấm chế, trận pháp, kết giới, trận văn, trăm sông đổ về một bể, không có cái nào hắn không phá giải được. ͏ ͏ ͏
Nếu như có, vậy khẳng định là vấn đề tu vi mà đưa đến việc hắn tốn nhiều thời gian. ͏ ͏ ͏
Lúc này cửa đã chậm rãi mở ra, mà ngọc thạch phù văn cũng bắt đầu bán, khoản tiền này kiếm rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa nhìn tình huống, khả năng còn có thể kiếm lại một lần. ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng phải đi ra mà. ͏ ͏ ͏
Lúc này cửa động phủ tự động mở ra, cửa vào đã tụ tập rất nhiều người, những người này vừa muốn là người đầu tiên đi vào, vừa sợ đi vào đầu tiên. ͏ ͏ ͏
Bởi vì nó là cơ hội lớn nhất, nhưng cũng là nguy hiểm nhất. ͏ ͏ ͏
Khi cửa hoàn toàn mở rộng, một vị tu sĩ Tam giai vọt thẳng vào, cầu phú quý trong nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo có người lục tục đi vào, nhưng không có ai biết những người này an toàn hay là nguy hiểm. ͏ ͏ ͏
Sau đó càng ngày có càng nhiều người đi vào, cho dù bên trong có nguy hiểm, thì cũng gần hết rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn những người này, đột nhiên hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Lúc trước chủ nhân cái động phủ này có tính toán gì nhỉ? Tại sao phải tự động mở cửa? ͏ ͏ ͏
Những người khác sững sờ, chuyện Phá Hiểu đạo hữu chú ý, có chút kỳ lạ. ͏ ͏ ͏
Đừng nói Tây Môn Xuy Hỏa, ngay cả Vịnh Tê cũng không biết chuyện này, lúc trước nó nào dám chạy trốn, không chạy trốn làm sao biết bố cục của nơi này. ͏ ͏ ͏
Lúc này trên không trung có một đóa Vân Thải hạ xuống, Giang Tả theo bản năng tìm tới một cây đại thụ, sau đó tựa vào bên đại thụ, thuận lợi tùy thời ẩn núp. ͏ ͏ ͏
Không sai, Miên Vân đi xuống, chuyện này cũng ý nghĩa Tô Kỳ tới. ͏ ͏ ͏