Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 391

Chương 391
Cả đời Giang Tả đều rất cô độc, người có thể được hắn tán thưởng và công nhận ít lại càng ít, Kiếm Thập Tam cũng coi là một người, đáng tiếc hắn chết sớm. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên Cửu Tịch thực sự một mực phụng bồi hắn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, chỉ cần hắn tỉnh đậy, rất có thể có ba trăm ba mươi ngày nhìn thấy cô. ͏ ͏ ͏
Những thời gian khác đại khái là đang trên đường tới làm hắn chán ghét. ͏ ͏ ͏
Cho nên vừa nhìn thấy chủ nhân nơi đây cường đại, lại có một loại cảm giác thản nhiên, Giang Tả đã muốn làm quen. ͏ ͏ ͏
- Không cần quen, hắn đã rất nhiều năm không trở lại, có lẽ đã ngã xuống. ͏ ͏ ͏
Vịnh Tê nói. ͏ ͏ ͏
Nó cũng có chút bi thương, nếu như chủ nhân nó vẫn còn, nó sẽ không chạy ra ngoài, không chạy ra ngoài cũng sẽ không rơi vào tay tên họ Giang súc vật, không rơi vào trên tay hắn, “huynh đệ” nó cũng sẽ không chết thảm. ͏ ͏ ͏
Tàn khốc quá mà. ͏ ͏ ͏
Nó quyết định, nếu như có thể tự do, trước tiên bắt họ Giang nuôi dưỡng. ͏ ͏ ͏
Nó muốn cho họ Giang sống không bằng chết. ͏ ͏ ͏
- Có vẻ như đã đánh nhau. ͏ ͏ ͏
Lỵ Nhã chỉ lên đỉnh núi nào đó nói: ͏ ͏ ͏
- Nơi đó cũng có lửa rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn sang, phát hiện trên núi đúng là có lửa cháy. ͏ ͏ ͏
Tây Môn Linh Lung hiếu kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Nếu như chủ nhân nơi này không bố trí cạm bẫy gì, vậy những người này đến, không phải là muốn làm gì thì làm ư? Có phải có chút tự phụ hay không? ͏ ͏ ͏
- Tự phụ sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngẩng đầu nhìn về đỉnh núi: ͏ ͏ ͏
- Sinh thời ta vô địch hậu thế, sau khi chết tất cả đều là hư ảo. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói lời này, khiến cho mọi người kinh ngạc, họ có cảm giác đối phương có một loại tư thái tịch mịch vô địch. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả cũng không để ý bọn họ, lấy điện thoại di động ra liên lạc Hắc Bào Ma Tu: ͏ ͏ ͏
- Tình hình hiện tại thế nào? ͏ ͏ ͏
- Hình như mấy người đó đang đi lang thang khắp nơi, tạm thời không có vấn đề. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào Ma Tu nghe điện thoại lập tức nói. ͏ ͏ ͏
Sau khi nhắc nhở Hắc Bào Ma Tu có chuyện thì kịp thời thông báo cho hắn, thì Giang Tả liền cúp điện thoại, nói: ͏ ͏ ͏
- Tìm một chỗ ăn cơm chiều, sau đó chúng ta đi vào trong, nơi này không có ý nghĩa gì. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói cái gì cũng hời hợt, tự nhiên bọn họ biết Giang Tả nói bên trong là nơi nào, nhưng có phải quá tùy tiện hay không? ͏ ͏ ͏
Như vậy có phải rất không cho cấm chế động phủ chút mặt mũi hay không? ͏ ͏ ͏
- Họ Phá, ngươi không sợ đến lúc đó không có năng lực làm bị xấu hổ sao? Ngươi biết cửa vào nơi ở của chủ nhân à? ͏ ͏ ͏
Vịnh Tê vẫn không tin. ͏ ͏ ͏
- Nơi này chẳng qua chỉ là trận pháp chồng chất mà thôi, cửa vào sao? Chỉ cần người ở bên trong, nơi nào cũng là cửa vào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bình tĩnh nói. ͏ ͏ ͏
- Ta không tin, họ Giang, ngươi đang kéo dài thời gian ngươi... ͏ ͏ ͏
Vịnh Tê còn chưa nói hết lời liền nuốt nước miếng theo bản năng, bởi vì nó thấy Giang Tả vẫy tay, hơn nữa phất tay một cái bọn họ đã xuất hiện ở địa phương mới. ͏ ͏ ͏
Nơi này không có núi, nhưng có một cái hồ, bờ hồ có một cái đình, bên ngoài đình có nhà. ͏ ͏ ͏
Nơi này chính là chỗ ở của chủ nhân nó, nhưng, điều này sao có thể? ͏ ͏ ͏
Không chờ Vịnh Tê phục hồi lại tinh thần, nó đã cảm giác trên người lại mất một món đồ, sau đó cảm giác đau đớn thấu tim truyền khắp toàn thân. ͏ ͏ ͏
- Á, Giang trọn vẹn... Phá đại gia, lần này ta thật sự cái gì cũng không làm. ͏ ͏ ͏
Vịnh Tê ngã xuống đất co quắp. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không dự định giải thích với nó cái gì. ͏ ͏ ͏
Mà nói với Chung Dịch Dương: ͏ ͏ ͏
- Ở chỗ này nấu cơm đi, những người khác nhàn rỗi có thể đi khắp nơi nhìn một chút, chắc nơi này không có vấn đề gì đâu. ͏ ͏ ͏
Nói xong Giang Tả liền một mình đi sang một bên nhà ở. ͏ ͏ ͏
Chờ bóng người Giang Tả biến mất, những người khác mới kịp phản ứng lại. ͏ ͏ ͏
Chung Dịch Dương đần độn nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta không phải đang ôm bắp đùi chứ? ͏ ͏ ͏
Tây Môn Xuy Hỏa gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Có loại cảm giác này, nếu như có được 10% sự ưu tú của Phá Hiểu đạo hữu, tôi có thể hoành hành không trở ngại ở Ngự Linh Tông. ͏ ͏ ͏
Ngự Linh Tông rất nhiều trận pháp cấm chế, nhiều lúc hắn cũng không biết làm sao. ͏ ͏ ͏
Bản thân mình không đủ ưu tú, có rất nhiều linh thú không được hưởng qua. ͏ ͏ ͏
Tây Môn Linh Lung liền nói: ͏ ͏ ͏
- Anh ta là một tên Ác Ma, nhìn Vịnh Tê một chút cũng biết. ͏ ͏ ͏
Lỵ Nhã lại nói: ͏ ͏ ͏
- Tu sĩ Nhị giai mấy người đều lợi hại như vậy sao? Không đúng, mấy người cũng là Nhị giai, mặc dù không tệ, nhưng cảm giác thế nào cũng thấy không phải là cùng một cấp bậc với tên Phá Hiểu đó? ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bên Tô Kỳ, Tĩnh Nguyệt đi tít ở đằng trước, cô không có lên núi, hoặc có lẽ là đi lên một nửa lại đi xuống. ͏ ͏ ͏
Những người khác ở sau lưng cô. ͏ ͏ ͏
Đi hồi lâu, Tĩnh Nguyệt ngừng lại ở một dòng suối nhỏ. ͏ ͏ ͏
Cô nhìn về phía trước, giống như có một bóng người đang cười với cô. ͏ ͏ ͏
Lúc này ấn ký giữa chân mày cô phát sáng, một đoạn văn tự truyền vào trong đầu cô: ͏ ͏ ͏
"Ngươi đến rồi? Rất nhiều thứ yêu cầu ngươi tự mình liếc mắt nhìn, mới có thể nhớ lại. Nhưng nếu như ngươi không phải là cô ấy, hy vọng ngươi có thể truyền đạt cho cô ấy. Biết nhiều, có lẽ sẽ nhớ lại. Xin giữ bí mật với bên ngoài." ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất