Chương 393
Sau khi tới nơi này, tín hiệu liền biến mất, cho nên Giang Tả chỉ có thể mang điện thoại đặt ở trong nhẫn trữ vật. ͏ ͏ ͏
Sự thật chứng minh, tháp tín hiệu chính là vật cần thiết khi ra ngoài làm nhiệm vụ. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lấy điện thoại di động ra phát hiện là Hắc Bào Ma Tu gọi đến, thoáng cái chân mày hắn liền nhíu lại. ͏ ͏ ͏
Bởi vì rất có thể Tô Kỳ xảy ra chuyện. ͏ ͏ ͏
Hắn lập tức nhận điện thoại: ͏ ͏ ͏
- Mấy người đó xảy ra chuyện sao? ͏ ͏ ͏
- Cái đó, cũng không phải là xảy ra chuyện. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào Ma Tu không biết nói gì: ͏ ͏ ͏
- Sự tình là như vậy... ͏ ͏ ͏
Sau khi nghe Hắc Bào Ma Tu tự thuật toàn bộ quá trình xong, Giang Tả mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đột nhiên biến mất? Không có bất kỳ báo trước nào? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào Ma Tu giải thích: ͏ ͏ ͏
- Không phải, phải nói biến mất trước khi Tĩnh Nguyệt Thánh nữ gõ ngón tay. ͏ ͏ ͏
Gõ ngón tay liền biến mất, thật ra thì Hắc Bào Ma Tu cũng không nguyện ý nói như vậy, nhưng hắn ta thật sự không nhìn ra cái gì. ͏ ͏ ͏
Không lấy lý do ra đổ, chuyện làm ăn lại không nhỏ, bị nhớ thì cái mất nhiều hơn cái được. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, không làm ăn với Phá Hiểu được. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả nghĩ đến cái gì, nói tiếp: ͏ ͏ ͏
- Tôi biết rồi, nếu như vậy thì không có việc gì, khi nào gặp tôi sẽ trả thù lao. ͏ ͏ ͏
Sau đó Hắc Bào Ma Tu đặc biệt vui mừng cúp điện thoại, không bị ghi nhớ, cũng không có tổn thất làm ăn, vậy thì đặc biệt tốt chứ sao. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên Giang Tả sẽ không để ý những thứ này, có điều đám người Tô Kỳ đột nhiên biến mất, có lẽ là một loại khả năng. ͏ ͏ ͏
Đó chính là bọn họ cũng đi tới nơi này. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt búng tay một cái liền có thể đi vào, xem ra nơi này có không ít quan hệ với Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lại nhìn về phía bức tranh chiếc lá một lần nữa, suy tư trong chốc lát, hắn lấy ra trận thạch có khắc Vạn Diệp Tiên Linh. ͏ ͏ ͏
Theo lý thuyết, Thánh nữ có thể tùy tiện đi vào chỗ này, như vậy đã lấy được quyền hạn nào đó. ͏ ͏ ͏
Mà Thánh nữ có quyền hạn, thì Thánh nữ dự khuyết như hắn, có phải cũng thấy được một ít đồ vật đặc thù hay không? ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả thử kích hoạt ấn ký. ͏ ͏ ͏
Sau khi ấn ký kích hoạt, khóe miệng Giang Tả rốt cuộc lộ ra vẻ mỉm cười. ͏ ͏ ͏
Hắn cảm giác được, nơi này có đồ vật đặc biệt. ͏ ͏ ͏
Sau đó, ánh mắt Giang Tả phát sinh biến hóa, tất cả cảnh vật trước mắt đã không phải là những thứ lúc trước hắn thấy. ͏ ͏ ͏
- Lại là tin tức tinh thần sao? Lần này nhằm vào Thánh nữ Thánh Địa? ͏ ͏ ͏
Đột nhiên Giang Tả đã hiểu, tại sao địa phương Thánh Địa ghi lại, phải có Thánh nữ hoặc là Thánh nữ dự khuyết đi. ͏ ͏ ͏
Có Thánh nữ ở đây, mới có thể thấy những thứ này. ͏ ͏ ͏
Thánh nữ không có ở đây, Thánh nữ dự khuyết cũng có thể thấy những thứ này. ͏ ͏ ͏
Nhưng ý nghĩa là gì, Giang Tả cũng không biết. ͏ ͏ ͏
Lúc này hình ảnh rõ ràng. ͏ ͏ ͏
Vẫn là lầu các, nhưng bốn phía không phải là bích họa nữa, mà là vô số sách vở, nơi duy nhất còn bích họa, có hai người đứng. ͏ ͏ ͏
Không thấy rõ mặt, nhưng nhìn một cái cũng biết không phải là người bình thường. ͏ ͏ ͏
Hai người kia, một người mặc áo trắng khí chất phi phàm, nhìn vô cùng chững chạc. ͏ ͏ ͏
Lúc này người đàn ông mặc đồ trắng ở trên bích hoạ rất bận rộn, hiện tại hắn đang vẽ, chính là bức tranh chiếc lá Giang Tả vừa thấy. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông nhìn bích họa, hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Ngươi vẽ cái gì vậy? ͏ ͏ ͏
Người đàn ông mặc áo trắng kia nói: ͏ ͏ ͏
- Đột nhiên gần đây nghĩ ra, ta gọi nó là nguyên. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh người đàn ông mặc áo trắng kia đã vẽ xong, thuận tiện viết lên chữ hình thái ban đầu. ͏ ͏ ͏
- Hình thái ban đầu sao? ͏ ͏ ͏
Người đàn ông bên cạnh hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Nguyên có lợi ích gì? ͏ ͏ ͏
Người đàn ông mặc áo trắng cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên là vì hoàn thiện công pháp của ta. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông kia lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Ngươi đã Chứng đạo, đánh ra con đường của bản thân, còn để ý công pháp gì, là bổn nguyên những lực lượng khác sao? ͏ ͏ ͏
- Tần đại thiếu gia, ngươi đang xem thường công pháp của ta rồi, chờ công pháp của ta đại thành, ngay cả ngươi cũng phải tránh lui ba phần. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông mặc áo trắng không hề tức giận. ͏ ͏ ͏
Mà Tần thiếu gia cũng chỉ cười cười, sau đó hắn lại nói: ͏ ͏ ͏
- Nói một chút tưởng tượng đi. ͏ ͏ ͏
Nhìn tất cả những thứ này, Giang Tả không nói gì, hắn đã hiểu sơ sơ. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông mặc áo trắng này chắc là Tiên Linh phủ chủ, còn người nhìn rất chững chạc kia, chắc là chủ nhân nơi này. ͏ ͏ ͏
Quả thật quan hệ giữa hai người kia không cạn. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng quá trình hai người kia thảo luận, không được ghi lại. ͏ ͏ ͏
Nếu như có, Giang Tả cũng có thể xem lại quá trình của bọn họ. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả lại nghe được thanh âm của bọn họ một lần nữa. ͏ ͏ ͏
Tần thiếu gia mở miệng nói trước: ͏ ͏ ͏
- Ý tưởng của ngươi, thật là đáng sợ. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông mặc áo trắng cười nói: ͏ ͏ ͏
- Như thế nào? Có muốn giúp ta hay không? Trong thế giới này có thể giúp ta, cũng chỉ có ngươi. ͏ ͏ ͏