Chương 396
Dù sao thiếu nữ cấm địa cũng không quan tâm những thứ này, cô cười nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy tại sao ca ca không đưa cho tẩu tử? ͏ ͏ ͏
Tần thiếu gia đang giúp thiếu nữ cấm địa buộc dây cột tóc, nghe thấy câu này cũng không có dừng lại chút nào, không trả lời cái vấn đề này. ͏ ͏ ͏
Ngược lại là người đàn ông mặc áo trắng kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Hả? Từ lúc nào ca ca của ngươi có đạo lữ vậy? ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ cấm địa trợn trắng mắt: ͏ ͏ ͏
- Không có thì phải tìm, tìm thì mới có, cầm dây cột tóc tặng cho tẩu tử sẽ lãng mạn. Đưa muội muội quá lãng phí, một chút cảm giác cũng không có. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tĩnh Nguyệt mới phát hiện, lần đầu tiên Tần thiếu gia có chút bất đắc dĩ như vậy. ͏ ͏ ͏
Uổng công nuôi cô em gái này. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông mặc áo trắng liếc mắt nhìn thiếu nữ cấm địa, hắn còn tưởng rằng đầu gỗ mở mang trí tuệ. ͏ ͏ ͏
- Phải mang dây cột tóc, không cho phép cởi, nếu không sẽ không có quà đính hôn. ͏ ͏ ͏
Tần thiếu gia mở miệng nói. ͏ ͏ ͏
- Mất thì mất, không phải là quà tân hôn thôi sao, cái gì? Quà tặng cái gì? ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ cấm địa có chút sửng sốt, cô có chút không hiểu. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông mặc áo trắng ở một bên nín cười nhìn thiếu nữ cấm địa. ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ cấm địa thấy cái biểu tình này của đối phương, liền giẫm đạp chân hắn nói: ͏ ͏ ͏
- Nói mau. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông mặc áo trắng vỗ vỗ giày của mình nói: ͏ ͏ ͏
- Tần đại thiếu đồng ý cho chúng ta thành hôn. ͏ ͏ ͏
- Thật sao? ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ cấm địa hưng phấn đứng dậy. ͏ ͏ ͏
Tần thiếu gia rất bất đắc dĩ thả tay xuống, cũng may đã cột chắc. ͏ ͏ ͏
Con gái lớn không dùng được, em gái lớn cũng không giữ được. ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ cấm địa vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏
- Thật sao? Lúc nào mới có thể gả ra ngoài? ͏ ͏ ͏
- Chờ sau khi chúng ta bế quan xong, sẽ giúp muội sắp xếp hôn sự. ͏ ͏ ͏
Tần thiếu gia nói. ͏ ͏ ͏
- A, tốt. ͏ ͏ ͏
Quả thật thiếu nữ cấm địa rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt có thể nhìn rõ ràng. ͏ ͏ ͏
Nhưng vì bế quan? ͏ ͏ ͏
Cho nên bi kịch phát sinh sao? ͏ ͏ ͏
Cho nên cuối cùng cô cũng không thể gả ra ngoài? ͏ ͏ ͏
Bất tri bất giác nước mắt Tĩnh Nguyệt liền rơi xuống, cô không biết mình đang bi thương cái gì, có thể là bởi vì kết cục của thiếu nữ cấm địa, cũng có thể là bởi vì kết cục của hai cái thân nhân này. ͏ ͏ ͏
Hoặc là thiếu nữ cấm địa ảnh hưởng cô. ͏ ͏ ͏
Nhưng có một chút là sự thực, về sau thiếu nữ cấm địa gần như chỉ còn lại tiếc nuối. ͏ ͏ ͏
Khó trách cô mất đi trí nhớ. ͏ ͏ ͏
Khó trách cô sẽ quên rất nhiều đồ quan trọng. ͏ ͏ ͏
Cô ấy quên rất nhiều thứ, chỉ nhớ người kia sẽ trở về. ͏ ͏ ͏
Có lẽ đây là hi vọng duy nhất của cô. ͏ ͏ ͏
Có lẽ cô cũng không biết, người kia cùng với cô đều đã có hôn ước, đều muốn thành hôn, còn kém một điểm cuối cùng mà thôi. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng hình ảnh biến mất, mà Tĩnh Nguyệt phát hiện cô vẫn chỉ đứng ở trước cửa. ͏ ͏ ͏
Tay cô vẫn nắm cửa, nhưng lần này cô không có dự định mở cửa. ͏ ͏ ͏
Bởi vì bên trong đã không có thứ gì. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua là khi cô muốn đi, cửa lại bất ngờ mở ra. ͏ ͏ ͏
Mà đập vào mắt, chính là một bộ Phượng Phi Hà Quan. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhìn nó, thậm chí đều thấy bóng người thiếu nữ cấm địa, nhìn thấy mặt cô ấy đầy vui vẻ vì người trong lòng của chính mình, từng mũi kim từng đường khâu làm đẹp cho chiếc áo. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà thiên địa đột biến, ca ca với vị hôn phu bế quan, cô chỉ có thể cầm kiếm lên, phủ thêm hộ giáp, lấy tên của anh mình chinh chiến tứ phương. ͏ ͏ ͏
Trước khi đi, cô vẫn nhìn trang phục mình mới hoàn thành, cực kỳ lâu. ͏ ͏ ͏
Trong khoảnh khắc xoay người, có lẽ còn đang mong đợi trở lại thành hôn. ͏ ͏ ͏
Nhưng lần này đi, chính là cả đời, chính là vĩnh hằng. ͏ ͏ ͏
Có lẽ đây là chuyện cũ của thiếu nữ cấm địa trước khi chết. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt xoa nước mắt, cưỡng ép làm cho mình khôi phục như cũ, sau đó lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏
- Đột nhiên có chút không muốn để cho cô ấy nhớ lại những thứ này. ͏ ͏ ͏
Thật ra thì đây là ký ức tốt đẹp, nhưng kết hợp kết cục, thì đây chính là tình tiết máu chó của vở kịch, để cho người khó chịu đến hộc máu. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Tĩnh Nguyệt đóng cửa lại, cô dự định đi nơi khác nhìn một chút. ͏ ͏ ͏
Có lẽ sẽ có bước ngoặt khác. ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng, dây cột tóc. Có khả năng em rể ta thật sự không phải là người bình thường. Nhưng tại sao lúc trước ta tra toàn bộ tài liệu của hắn ta. Không có bất kỳ tài liệu nào nói rõ cậu ấy có liên quan với tu chân. Chẳng lẽ từ lúc hắn ta vừa ra đời đã bắt đầu ẩn núp? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt không biết, nhưng bây giờ điều tra nữa cũng không thích hợp. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng cô thở dài nói: ͏ ͏ ͏
- Khó trách hắn ta biết rõ vợ mình là người tu luyện sẽ bình tĩnh như vậy, khó trách phương hướng ta suy đoán cũng sai. Hoá ra không phải là ta nghĩ sai, mà là từ lúc vừa mới bắt đầu đối tượng đã sai. Như vậy phải nói cho tiểu oán phụ sao? ͏ ͏ ͏
Do dự một chút, Tĩnh Nguyệt liền cười. ͏ ͏ ͏
Chuyện thú vị như vậy, tại sao phải nói cho con bé đó biết? ͏ ͏ ͏
Hơn nữa chuyện liên quan đến thiếu nữ cấm địa, không thể tùy tiện truyền ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Cô vẫn nhớ cảnh cáo lúc đầu, không thể để lộ ra ngoài. ͏ ͏ ͏