Chương 395
Nơi này rất lớn, ngọn núi cách Tĩnh Nguyệt rất xa, mất một khoảng thời gian khá lâu, Tĩnh Nguyệt mới nhìn thấy một cái nhà. ͏ ͏ ͏
Phòng này cũng không hoa lệ, gần như là dùng cây trúc xây dựng mà thành. ͏ ͏ ͏
Thời điểm thấy cái nhà trúc này, Tĩnh Nguyệt liền cười: ͏ ͏ ͏
- Tìm được rồi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đứng ở nhà trước, hít sâu một hơi. ͏ ͏ ͏
Cô không biết bên trong có cái gì, cũng không biết lát nữa mình sẽ thấy cái gì. ͏ ͏ ͏
Thậm chí không biết có thể có hại đối với cô hay không, nhưng cô phải đi vào. ͏ ͏ ͏
- Thật có chút kích động, bổn Thánh nữ tuyệt đối là người thứ nhất tiếp xúc loại bí mật này. Như vậy đến cùng ta sẽ thấy cái gì đây? ͏ ͏ ͏
Trong đầu nghĩ như vậy, Tĩnh Nguyệt liền giơ tay lên đẩy cửa phòng trúc ra. ͏ ͏ ͏
Có lẽ vì thời gian quá lâu, nên Tĩnh Nguyệt cảm giác cánh cửa này nặng nề, hơn nữa giống như đang ngăn trở người tiến vào. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cau mày, sau đó gia tăng cường độ, rất nhanh cô phát hiện cường độ còn thiếu rất nhiều, phải dùng toàn bộ tu vi. ͏ ͏ ͏
Ấn ký giữa chân mày cô cũng đang không ngừng lấp loé. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, Tĩnh Nguyệt hét lớn một tiếng, cánh cửa bị cô đẩy ra. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt cửa mở, cô nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, lúc này cô gái kia cũng vừa vặn xoay người nhìn sang. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt thấy cô gái này, Tĩnh Nguyệt liền ngạc nhiên, cô có chút không tưởng tượng nổi, thậm chí hoàn toàn không thể tin được. ͏ ͏ ͏
Bởi vì người cô thấy chính là cô gái trong cấm địa, lúc này thiếu nữ trong cấm địa, sống sờ sờ ở trước mặt cô. ͏ ͏ ͏
Nhưng làm sao cô có thể ở chỗ này? ͏ ͏ ͏
Ngay tại thời điểm Tĩnh Nguyệt sững sờ, thiếu nữ trong cấm địa vui vẻ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Ồ, sao lại tới đây? ͏ ͏ ͏
Nghe thấy thiếu nữ trong cấm địa nói những lời này, Tĩnh Nguyệt thật sự không biết làm sao. ͏ ͏ ͏
Cô lắp bắp nói: ͏ ͏ ͏
- Cô...cô làm sao... ͏ ͏ ͏
- Tới thăm muội mà thôi, bị muội nói ngạc nhiên như thế. ͏ ͏ ͏
Đột nhiên thanh âm thức tỉnh Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
Lúc này cô mới nhìn thấy, bên cửa không chỉ có một mình cô, cạnh cô nhiều hơn một người đàn ông mặc áo trắng. ͏ ͏ ͏
Không thấy rõ mặt. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt thở phào, hoá ra đã tiến vào trạng thái đặc thù, một chút nhắc nhở cũng không có, hại cô cho rằng mình thật sự nhìn thấy thiếu nữ trong cấm địa. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tĩnh Nguyệt tránh qua một bên, sợ bị người kia đụng vào. ͏ ͏ ͏
Lúc này cấm địa thiếu nữ cười hì hì chạy đến bên cạnh người kia nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải gần đây ngươi rất bận bịu sao, hơn nữa ca ca cũng không cho ta chạy đến chỗ ngươi. ͏ ͏ ͏
- Đừng nói Tần thiếu hạn chế tự do của ngươi, gần đây ngươi đang ở thời kỳ mấu chốt, không thích hợp chạy loạn. ͏ ͏ ͏
Lại một người nữa xuất hiện ở cửa. ͏ ͏ ͏
- Hừ. ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ cấm địa hừ lạnh một tiếng, liền quay đầu nhìn sang một bên. ͏ ͏ ͏
Xem ra rất oán hận với ca ca của mình. ͏ ͏ ͏
- Đến đây, ngồi đi. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông mặc áo trắng vừa đi tới cái ghế vừa nói. ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ cấm địa cũng đi tới ngồi xuống, sau đó nhìn người đàn ông mặc áo trắng cười nói: ͏ ͏ ͏
- Làm gì vậy? ͏ ͏ ͏
- Tần đại thiếu gia có đồ đưa cho ngươi. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông mặc áo trắng xoa đầu thiếu nữ cấm địa một cái ôn hòa nói. ͏ ͏ ͏
Nói xong cũng ngồi một bên. ͏ ͏ ͏
Lúc này thiếu nữ cấm địa hiếu kỳ nhìn về phía Tần thiếu gia: ͏ ͏ ͏
- Ca ca có cái gì cho ta? ͏ ͏ ͏
Tần thiếu gia bình tĩnh đi ra sau lưng thiếu nữ cấm địa, sau đó từ trong hư vô lấy ra một cái dây cột tóc màu sắc rực rỡ. ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt dây cột tóc xuất hiện, con ngươi Tĩnh Nguyệt co rụt lại. ͏ ͏ ͏
Cô đã thấy cái dây cột tóc này. ͏ ͏ ͏
Rất giống, rất giống, không, rất có thể là giống nhau như đúc. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cố gắng không để cho mình suy nghĩ nhiều, sự tình không có bất kỳ kết luận nào, cô cần nhìn xong lại nói. ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ cấm địa hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Đây là cái gì? ͏ ͏ ͏
- Dây cột tóc. ͏ ͏ ͏
Tần thiếu gia giúp thiếu nữ cấm địa vuốt tóc, nói: ͏ ͏ ͏
- Dây cột tóc nhìn rất phổ thông, nhưng thực ra là một kiện pháp bảo hộ thân. Nhưng thấy ngươi không thích pháp bảo, mới biến thành bình thường, lấy tu vi của ngươi hoàn toàn không nhìn ra sự đặc thù của nó. Cho nên có thể an tâm mang. ͏ ͏ ͏
Người đàn ông mặc áo trắng cũng cười nói: ͏ ͏ ͏
- Tần đại ca của chúng ta tốn không ít tâm tư, chỉ vì tăng thêm pháp bảo hộ thân ở trên người ngươi. ͏ ͏ ͏
- Như vậy sao. ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ cấm địa chu mỏ: ͏ ͏ ͏
- Thật ra thì ta rất lợi hại, không cần pháp bảo. ͏ ͏ ͏
Tần thiếu gia vẫn rất bình thản mở miệng: ͏ ͏ ͏
- Pháp bảo này có thể ngăn cản ba kích trí mạng của Cửu giai đỉnh phong, so với ngươi hữu dụng hơn nhiều. ͏ ͏ ͏
- Lợi hại như vậy sao? ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ cấm địa kinh ngạc nói. ͏ ͏ ͏
Cửu giai đỉnh phong đấy, cô cũng vừa mới Cửu giai mà thôi. ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là phải đeo vào trên tóc, cởi xuống sẽ mất đi hiệu lực. ͏ ͏ ͏
Tần thiếu gia nói. ͏ ͏ ͏