Chương 397
Bên ngoài động phủ ͏ ͏ ͏
Ở trong một rừng cây bí ẩn, có một đám Ma Tu tụ tập ở chỗ này, dựng lên một tòa tế đàn. ͏ ͏ ͏
Trên tế đàn có năm Ma Tu, mỗi Ma Tu đều có thực lực Ngũ giai. ͏ ͏ ͏
Năm người này đứng theo phương vị ngũ hành. ͏ ͏ ͏
Mỗi người đều đang chuẩn bị cho tế đàn sinh ra hiệu lực. ͏ ͏ ͏
Lúc này có người nói: ͏ ͏ ͏
- Người đi vào nhiều rất nhiều, linh khí nơi này cũng thay đổi trở nên sung túc, nhưng hình như bình chướng của trận pháp cũng tăng cường. ͏ ͏ ͏
- Không cần lo lắng, đều ở trong kế hoạch, lợi nhiều hơn hại. ͏ ͏ ͏
- Không còn trong kế hoạch nữa, ta không tin các ngươi không cảm giác được, đã có người đi vào, ít nhất là hai nhóm người. ͏ ͏ ͏
Tên Ma Tu này vừa nói, những người khác liền yên lặng, bọn họ đều biết chuyện này, nhưng căn bản không thể ngăn cản. ͏ ͏ ͏
Cho nên cứ coi như không biết. ͏ ͏ ͏
Lúc này Ma Tu thứ nhất ho khan hai tiếng nói: ͏ ͏ ͏
- Đi vào cũng không nhất định có mâu thuẫn với chúng ta, hơn nữa cũng không nhất định tìm chúng ta lấy cái gì. ͏ ͏ ͏
Đột nhiên bọn họ trầm mặc. ͏ ͏ ͏
Có người hỏi: ͏ ͏ ͏
- Mọi người nói, thả vật kia ra không có vấn đề gì chứ ? ͏ ͏ ͏
- Ai biết được, dù sao ở bên ngoài cũng có người chờ, xảy ra chuyện chúng ta chạy là được. ͏ ͏ ͏
- Hy vọng là thế. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng bọn họ vừa trầm mặc, vừa chờ đợi, chờ đợi tế đàn đưa bọn họ vào bên trong. ͏ ͏ ͏
Mà nhưng người ở bên trong, không cảm thấy nơi này khó vào chút nào. ͏ ͏ ͏
Tây Môn Linh Lung hỏi: ͏ ͏ ͏
- Một lát nữa sẽ có người đi vào, đến lúc đó chúng ta không đánh lại thì làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏
Hiện tại ở trong tay cô có một đống đồ vật, những thứ này không có một món nào là đồ vật phổ thông. ͏ ͏ ͏
Mỗi một cái đều là pháp bảo. ͏ ͏ ͏
Cây gậy, con súc sắc, tấm gương. ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng là tiểu pháp bảo có chỗ hữu dụng. ͏ ͏ ͏
Tây Môn Linh Lung không thiếu pháp bảo, nhưng cô thích những thứ này, không thích cũng có thể lấy về bán. ͏ ͏ ͏
Không thể không cần. ͏ ͏ ͏
Cho nên lo lắng bị cướp. ͏ ͏ ͏
Chung Dịch Dương ăn thịt nói: ͏ ͏ ͏
- Không phải anh của cô có pháp bảo chứa đồ sao, đưa cho hắn ta là được. ͏ ͏ ͏
- Không được, đưa anh ấy sẽ không còn, lần nào cũng như vậy. ͏ ͏ ͏
Tây Môn Linh Lung ôm chặt đồ vật. ͏ ͏ ͏
Đây đều là thứ vừa rồi cô đi dạo tùy tiện lấy được. ͏ ͏ ͏
- Những đồ kia đều là của chủ nhân nhà ta, mấy người thật không biết xấu hổ, nói cầm là cầm, họ Phá cũng không có không biết xấu hổ như vậy. ͏ ͏ ͏
Vịnh Tê ở một bên châm chọc. ͏ ͏ ͏
Nhìn những người này ăn đồ ăn, nó cũng muốn ăn, nhưng suy nghĩ một chút đây là thịt của nó, hơn nữa miệng nó cũng không còn, đành nhịn. ͏ ͏ ͏
Tây Môn Linh Lung không để ý Vịnh Tê, tới di tích viễn cổ, không phải là để tìm tạo hóa sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả ăn mấy thứ linh tinh, đột nhiên cau mày, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút. ͏ ͏ ͏
Bầu trời nơi này không phải là thật, mà là trận pháp bên trong bắt trước ra. ͏ ͏ ͏
Tây Môn Xuy Hỏa hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Xảy ra chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Có người ở dùng thủ pháp kém cỏi, ý đồ đột phá trận pháp. ͏ ͏ ͏
Vịnh Tê cũng ngẩng đầu: ͏ ͏ ͏
- Họ Phá, làm sao ngươi thấy được? Tại sao ta không nhìn ra được? ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ngươi bị mù. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cúi đầu ăn thịt nướng, không để ý trả lời. ͏ ͏ ͏
Vịnh Tê không biết nói gì. ͏ ͏ ͏
Nó mù, không có nghĩa là nó không nhìn thấy. ͏ ͏ ͏
Thật ra thì đám người Tây Môn Xuy Hỏa cũng không hiểu, họ rất tò mò. ͏ ͏ ͏
Nhưng bọn họ cũng không có hỏi, loại vật này không thấy được, nói rõ thành tựu trên phương diện này không tốt. ͏ ͏ ͏
Nếu như có nhãn lực trên phương diện này, khẳng định cũng có thể xem hiểu. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà Giang Tả ăn mấy thứ linh tinh, chân mày càng nhíu càng chặt. ͏ ͏ ͏
Cảm giác nguy cơ rất mãnh liệt. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả không cảm nhận nguy cơ nữa, ăn trước rồi nói. ͏ ͏ ͏
Lát nữa để hắn bắt được thủ phạm, nhất định phải giết chết không tha, đây không phải là đang quấy rầy hắn ăn cơm sao. ͏ ͏ ͏
- Nói ra có khả năng các ngươi không tin, ta cảm giác được nguy cơ rồi, chủ nhân nhà ta vì muốn ta an toàn, đã cho ta năng lực đặc thù. Ở chỗ này, ta có thể cảm nhận được hoàn cảnh biến hóa. ͏ ͏ ͏
Nó đã dùng loại năng lực này chạy khỏi đây. ͏ ͏ ͏
Ai biết lại thảm hại hơn. ͏ ͏ ͏
Đúng là phúc hoạ tương liên. ͏ ͏ ͏
Vịnh Tê nói nhảm nhiều, miệng lại thối, đám người Tây Môn Xuy Hỏa đều đã biết. ͏ ͏ ͏
Cho nên rất khó chắc chắn nó nói thật hay là giả. ͏ ͏ ͏
Chung Dịch Dương nhìn về phía Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu, anh cảm thấy là thực sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả ăn thịt nướng chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏
- Ừm, thật, tôi cũng cảm giác được. Đặc biệt nguy hiểm, cho nên tôi phải nắm chặt thời gian ăn cho xong. ͏ ͏ ͏
Chung Dịch Dương: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tây Môn Linh Lung: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lỵ Nhã: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người này bị bệnh à? ͏ ͏ ͏
Tây Môn Xuy Hỏa rất đồng ý vùi đầu vào ăn, đời này không nhất định ăn được Vịnh Tê mấy lần, nếu chút nữa không tránh được nguy cơ, bây giờ không ăn, thì chết không nhắm mắt. ͏ ͏ ͏
Những người khác: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Được rồi, ăn đã. ͏ ͏ ͏