Chương 398
Đông Viện. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ và Thanh Liên đi vào trong một tòa cung điện. ͏ ͏ ͏
- Ở đây vẫn còn địa phương như này ư. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên kinh ngạc nói. ͏ ͏ ͏
Cái cung điện này không cao, nhưng khí thế bàng bạc, giống như cơn sóng thần chiếm cứ ở chỗ này. ͏ ͏ ͏
Khiến cho người ta có một loại cảm giác tùy thời phóng lên cao, bao phủ hết thảy. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải Tô Kỳ dẫn đầu, khẳng định Thanh Liên không vào được. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ liền kỳ quái nói: ͏ ͏ ͏
- Thật ra thì chị không có loại cảm giác đó, khí thế là có, nhưng bọn họ giống như rất ngoan ngoãn. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên trợn mắt, cô đâu biết chuyện gì xảy ra. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng có thể đi vào là được. ͏ ͏ ͏
Khi các cô tới trung tâm đại điện, phát hiện nơi này có ba tấm bia đá. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, nhìn xem trên đó viết cái gì. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên nhắm mắt lại nói. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ hiếu kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Em nhắm mắt lại làm gì? ͏ ͏ ͏
- Vừa mới liếc mắt nhìn, rất nhức mắt. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc, cô nhìn mấy lần, một chút cảm giác nhức mắt cũng không có. ͏ ͏ ͏
- Sư muội, em nói xem có phải chỗ nào đó của chị xảy ra vấn đề hay không? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không phải là chuyện gì xấu, có lẽ là do quyền hạn Thánh nữ, dù sao quyền hạn của Thánh nữ sư tỷ cũng cao như vậy. Sư tỷ lại làm Thánh nữ dự khuyết lâu nhất, chắc có chút quyền hạn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ gật đầu, nhưng cô cảm giác không phải như vậy. ͏ ͏ ͏
Chẳng lẽ do nguyên nhân kết hôn? ͏ ͏ ͏
Được rồi, khả năng không lớn. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo cô nhìn về phía bia đá, trên tấm bia đá có rất nhiều phù văn cùng với văn tự, xem không hiểu, nhưng có thể hiểu ý phía trên rất nhanh. ͏ ͏ ͏
Cô xoa bia đá, sau đó mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Bây giờ mở mắt ra nhìn xem nào. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên nghe vậy liền mở mắt, sau đó kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Nhìn được rồi, giống như lúc đầu có cái gì che đậy vậy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy em xem đi, hình như đây là những tâm đắc khi tu luyện, chị nhìn cái khác. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên gật đầu, cô phát hiện nơi này thật sự là những tâm đắc khi tu luyện, mặc dù rất thâm ảo, nhưng cô đã học qua văn tự cổ đại, nên xem hiểu một chút nhỏ. ͏ ͏ ͏
Cô phát hiện chỉ cần hiểu những thứ này, đường tương lai sẽ vô cùng bằng phẳng. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng sau khi kinh ngạc, cô vẫn nhắc nhở Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, nội dung nơi này có ích đối với tu vi, chị không hiểu văn tự cổ đại, em đọc cho chị nghe. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Không cần, chị đã hiểu rồi. ͏ ͏ ͏
- Hả? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên ngơ ngác. ͏ ͏ ͏
- À, có lẽ là đã ghi nhớ, tu vi đột phá là có thể dùng. ͏ ͏ ͏
Như vậy Thanh Liên càng ngạc nhiên, cô kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chị là quái thai hay là yêu nghiệt? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười cười, nghịch dây cột tóc nói: ͏ ͏ ͏
- Chị sao? ừm, sư tỷ thường nói chị là Giang gia, à không, là tiểu oán phụ nhà Giang Tả. ͏ ͏ ͏
- Sức mạnh tình yêu sao? ͏ ͏ ͏
Thanh Liên có chút không tin. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Không biết, dù sao chị nghĩ tới Tả ca là vui vẻ. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ đừng suy nghĩ, cảm giác chị sẽ trở lên ngốc. ͏ ͏ ͏
Thanh Liên vội vàng ngăn cản nói. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Thanh Liên bắt đầu hiểu ý tứ trên tấm bia đá, còn Tô Kỳ thì đi đến bên cạnh bia đá, cô muốn nhìn xem còn thứ gì khác hay không. ͏ ͏ ͏
Trên tấm bia đá thứ hai, cũng là những điều tâm đắc khi tu luyện, nhưng hình như là những điều tâm đắc khác. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn mấy lần, kinh ngạc phát hiện cô lại ghi nhớ toàn bộ. ͏ ͏ ͏
- Quả thật có chút quái dị, mình vốn không hiểu những thứ này, nhưng lại cảm giác có thể bắt đầu hiểu và ghi nhớ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ suy nghĩ trong chốc lát rồi cho ra một cái kết luận. ͏ ͏ ͏
Khả năng cô đang bật hack. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng chắc không phải chuyện xấu, sau khi trở về để cho sư phụ cô kiểm tra là được. ͏ ͏ ͏
Rất nhanh đã đến khối bia đá thứ ba. ͏ ͏ ͏
n, vẫn là những điều tâm đắc khi tu luyện, hơn nữa còn hoàn toàn bất đồng. ͏ ͏ ͏
Sau đó lại ghi nhớ. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo Tô Kỳ dự định xóa sạch đồ vật phía trên, chờ chút nữa cho Thanh Liên nhìn một chút. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua là khi Tô Kỳ đụng phải tấm bia đá này, ấn ký chiếc lá trên tay cô đột nhiên phát sáng. ͏ ͏ ͏
Sau đó dây cột tóc cũng hơi tụt xuống. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Tô Kỳ biến mất. ͏ ͏ ͏
Còn Thanh Liên thì rơi vào trong lĩnh ngộ, cô thậm chí cũng không tự chủ được tu luyện. ͏ ͏ ͏
Trên một cái tế đàn dưới lòng đất, ánh sáng chợt lóe lên, phía trên tế đàn nhiều hơn một đạo thân ảnh. ͏ ͏ ͏
Chính là Tô Kỳ vừa mới biến mất. ͏ ͏ ͏
Mặt Tô Kỳ đầy vẻ kinh ngạc, sau đó lấy kiếm ra cảnh giác nhìn bốn phía. ͏ ͏ ͏
- Nơi này là nơi nào? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không khỏi mở miệng hỏi. ͏ ͏ ͏
- Nơi này là khu vực trung tâm không chế cấm trận. ͏ ͏ ͏
Đột nhiên có thanh âm truyền tới, dọa cho Tô Kỳ giật mình. ͏ ͏ ͏
Bởi vì cô không cảm giác được vật gì. ͏ ͏ ͏
Thời điểm cô xoay người kiểm tra, phát hiện phía sau cô bất ngờ có hai người đứng. ͏ ͏ ͏
Hai người không thấy rõ mặt, nhưng có thể thấy được là một nam một nữ. ͏ ͏ ͏
- Nơi này chính là nơi vây khốn đại hung thú Sửu Sửu sao? ͏ ͏ ͏
Đột nhiên cô gái kia hỏi. ͏ ͏ ͏