Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 412

Chương 412
Tĩnh Nguyệt không nói gì, tám phần đoán ra Giang Tả đã biết rõ tác dụng của chiếc dây buộc tóc này. Hơn nữa cách thắt cũng gần như giống hệt. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏
- Tiểu oán phụ, em đã từng hối hận vì gả cho một người bình thường chưa? ͏ ͏ ͏
- Hối hận? Tại sao phải hối hận? Tuy rằng đôi lúc vẫn tức tối, nhưng mà em cảm giác mình cực kỳ hạnh phúc. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thản nhiên trả lời giống như đây chẳng phải vấn đề gì to tát cả. Hoặc nói cách khác, cô vốn dĩ chưa từng nghĩ tới chuyện này. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt mỉm cười, cô vẫn luôn cho rằng Giang Tả thực sự rất may mắn. Tô Kỳ là người rất tốt, ngoại trừ việc hay ra ngoài thì hầu như không có điểm gì để chê. Nhưng chỉ cần quay về Thánh Địa tiến tu, chút tật xấu ấy liền không còn. ͏ ͏ ͏
Lắc đầu, Tĩnh Nguyệt cười nói: ͏ ͏ ͏
- Đi thôi, chị đưa em ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Ra ngoài? Làm sao để ra ngoài, ban nãy em không tìm được cách nào hết. Với cả, sư tỷ, hai người ban nãy là ai vậy? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: ͏ ͏ ͏
- Chỉ có thể tiết lộ, người con gái mà em thấy ban nãy có liên quan tới cấm địa. Chuyện này không thể tùy tiện nói ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ sững sờ: ͏ ͏ ͏
- Em nhớ cấm địa có người mà. Chẳng lẽ là... ͏ ͏ ͏
- Nhìn thấy là đủ rồi, đừng có nói ra, đây là bí mật lớn của Thánh nữ, không thể lan truyền. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nói. ͏ ͏ ͏
Chỉ trong thoáng chốc, Tô Kỳ suy nghĩ đủ thứ, chuyện cô muốn biết thật sự rất nhiều. Nhưng cô không quan tâm. Dù sao cô cũng đâu phải Thánh nữ, đối với cô, chồng vẫn quan trọng hơn. Làm Thánh nữ, trừ phi có thể ở bên cạnh chồng mỗi ngày, bằng không cô chẳng ham. ͏ ͏ ͏
Khi Tĩnh Nguyệt và Tô Kỳ cùng nhau xuất hiện trở lại trên đại điện, hai người nhìn thấy Thanh Liên và Lam Nguyệt đang co rúm cùng nhau trốn trên bia đá. ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Thanh Liên và Lam Nguyệt bất bình, hai người này nói đi là đi, không để tâm tới cảm xúc của bọn họ một chút nào. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt lúng túng cười: ͏ ͏ ͏
- Chuyện này... Hay là chúng ta đi quanh đây xem thử, biết đâu sẽ thu hoạch được thứ gì đó. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả liền rời khỏi, hắn định lộ diện nhưng vì có Hỗn Độn ở đây, Tô Kỳ sẽ khó gặp phải chuyện không may. Hơn nữa thông qua tế đàn, hắn biết Tô Kỳ đã được Tĩnh Nguyệt đưa đi. Có lẽ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì nữa. ͏ ͏ ͏
Chẳng qua nếu hắn còn tiếp tục ở lại thì sẽ gặp nguy hiểm thật sự. Chỗ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, để bị bắt gặp thì xong đời. ͏ ͏ ͏
Toàn bộ hang động, từ đầu tới cuối gần như không có chuyện của người khác. Tất cả đều là chuyện của con mãnh thú kia. ͏ ͏ ͏
Bây giờ mọi việc đã yên ổn nhưng không ai dám đi xem, bởi không biết giữa chừng sẽ xảy ra chuyện gì. ͏ ͏ ͏
Ví dụ như Hắc Bào Ma Tu. ͏ ͏ ͏
- Sư muội, hay là chúng ta ra ngoài đi. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào Ma Tu nói với Đan Tuyết Ma Nữ. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết Ma Nữ tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, anh đang sợ hãi thứ gì vậy? Không phải dựa vào hiểu biết của anh về không gian ác mộng thì ngay cả Ngũ giai cũng không bắt được anh sao? Đã vậy vì sao chúng ta phải chạy trốn? ͏ ͏ ͏
- Vì Phá Hiểu đã đến, nếu tôi đoán không sai, kẻ vừa giết chết mãnh thú ban nãy chính là Phá Hiểu. Chỉ trách những người kia tính nhầm, không nghĩ tới việc có người giết được con yêu thú hung hãn đó. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào Ma Tu nói. ͏ ͏ ͏
Nghe thấy tên của Phá Hiểu, Đan Tuyết Ma Nữ cũng nhíu mày. Người này thực sự không bình thường. Tuy nhiên cô vẫn nói: ͏ ͏ ͏
- hắn ta sẽ không vô cớ công kích chúng ta, không cần trốn tránh như vậy. Hơn nữa người này chắc không có thành kiến với ma tu, nếu không Mặc Ngôn đã sớm chết rồi. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên Hắc Bào Ma Tu biết điều này, nhưng hắn vẫn không muốn gặp Phá Hiểu, dù lúc này Phá Hiểu có nợ tiền hắn cũng thế. ͏ ͏ ͏
Có điều, nhắc tới Mặc Ngôn, Hắc Bào liền nói: ͏ ͏ ͏
- Gần đây thấy bảo Mặc Ngôn bế quan nhằm lĩnh hội không gian ác mộng." ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết Ma Nữ ngẩn người: ͏ ͏ ͏
- Thật sao? Có nghĩa là khả năng trốn thoát của cô ấy rất tuyệt? ͏ ͏ ͏
Hắc Bào Ma Tu gật đầu. ͏ ͏ ͏
- Chắc là vậy, tuy tin tức là thật nhưng khả năng thành công cũng khó nói. ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết Ma Nữ không hề mất hứng, ngược lại còn cười nói: ͏ ͏ ͏
- Cuối cùng vẫn phải học cách chạy trốn. Giờ tôi muốn để cô ta biết thế nào gọi là lên trời không có cửa, xuống đất cũng chẳng xong. Tôi phải giết chết cô ta. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào Ma Tu tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tôi nhớ hai người từ nhỏ đã không hợp nhau, nguyên do là gì? ͏ ͏ ͏
- Không muốn nói. ͏ ͏ ͏
- Chậc. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào Ma Tu suy nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Chắc có lẽ do lúc nhỏ cô trang điểm, sau đó người kia nói cô một câu, cô liền đánh người ta, nhưng người ta không sợ, sau đó vẫn tiếp tục nói, thế là cô tiếp tục đánh, kết quả thành một vòng tuần hoàn liên tục qua nhiều năm... ͏ ͏ ͏
Đan Tuyết Ma Nữ cạn lời. ͏ ͏ ͏
Nhìn vẻ mặt của Đan Tuyết Ma Nữ, Hắc Bào Ma Tu kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Tôi đoán đúng rồi sao? ͏ ͏ ͏
Dù không trúng mười thì vẫn được chín. Tóm lại, Ma Tu Mặc Ngôn chính là kiểu người như thế, vết sẹo vừa lành liền quên đau, quên xong không biết ăn năn hối cải là gì hết. ͏ ͏ ͏
Hắc Bào Ma Tu bỗng sửng sốt, sau đó kéo Đan Tuyết Ma Nữ chạy trốn khỏi chỗ này. Ngay sau đó, một đám linh thú lướt qua, không con nào là yếu, hơn nữa đủ loại kiểu dáng đều có. To, nhỏ, hung, độc, tóm lại tất cả linh thú đều chạy theo một con chó chân ngắn. ͏ ͏ ͏
"Các anh em, nhanh lên, cùng tôi lật đổ súc sinh kia." Vịnh Tê hét lên ở phía trước. ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất