Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 411

Chương 411
Tĩnh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, cô còn chưa thể hiểu và nhớ ngay lập tức, sao Tô Kỳ lại có thể? ͏ ͏ ͏
Tiểu oán phụ này có quyền hạn cao hơn cô? Rõ ràng là không thể, chẳng lẽ do dải dây buộc tóc? ͏ ͏ ͏
Pháp bảo hộ thân còn có tác dụng này? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt không biết. Nhưng không sao cả, những thứ cô vừa có được đã đủ dùng cho quá trình tu luyện rồi. Những thứ kia để sau này hẵng nói đi. ͏ ͏ ͏
Sau khi Tĩnh Nguyệt đi tới những tấm bia đá khác, cô phát hiện không có gì đặc biệt ở đây. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Lam Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏
- Ba tấm bia đá có mối liên hệ nhất định, hơn nữa rất có thể không còn khả năng tự động kích hoạt, phải chủ động kích hoạt mới được. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ngạc nhiên nhìn Lam Nguyệt, sau đó gật đầu, đối phương nói rất có lý. Bởi vì ngay từ đầu cô đã tự động kích hoạt nên không thể phát hiện ra. Rất có thể những vật kia vẫn còn ở đó, nhưng chỉ có thể nhìn thấy chúng khi cô tiết lộ thân phận của mình. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt bèn kích hoạt ấn ký giữa mi tâm của mình. Cô nhanh chóng có được cảm giác rồi cả người biến mất. ͏ ͏ ͏
Sau khi Tĩnh Nguyệt biến mất, những khí tức đó lại đến. ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt ngẩn người. Thanh Liên cũng thở dài: ͏ ͏ ͏
- Nào, Lam Nguyệt tiên tử, tới đây, chúng ta cùng chen chúc. ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt biến mất rồi nhanh chóng xuất hiện ở bên dưới tế đàn. Lúc này Tô Kỳ còn đang ngồi một góc ngẩn người, nghi hoặc. ͏ ͏ ͏
- Tiểu oán phụ, đang nghĩ cái gì thế? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ giật mình bởi giọng nói đột ngột vang lên. Sau đó cô vui vẻ nói: "Sư tỷ, cuối cùng chị cũng tới cứu em sao?" ͏ ͏ ͏
Nói rồi cô định chạy về phía Tĩnh Nguyệt, nhưng vừa cất bước đã ngã bịch xuống đất. ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt Tĩnh Nguyệt sững sờ: ͏ ͏ ͏
- Chào đón chị à? Quà gặp mặt này hình như hơi lớn thì phải? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngẩng gương mặt tím bầm lên nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, hình như em phát tác rồi. ͏ ͏ ͏
- Cái gì? Với cả, em bị thương hả? Ai đã làm em bị thương?" ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ xấu hổ nói: ͏ ͏ ͏
- Em tự ngã. ͏ ͏ ͏
“???”͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó Tĩnh Nguyệt liền hiểu ra: ͏ ͏ ͏
- Vận rủi phát tác rồi? Sao lại thế? Gần đây em không ngủ với chồng mình? ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ... ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ kéo dài giọng, có chút ngượng ngùng. ͏ ͏ ͏
- Em chờ một chút, để chị suy nghĩ đã. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nghĩ tới khả năng Giang Tả không phải người bình thường, nhưng nếu vậy lúc trước làm thế nào hắn ta theo đuổi được Tô Kỳ? ͏ ͏ ͏
Cô nhớ lại một lúc, phát hiện ra rằng bất kể Giang Tả có phải người thường hay không, thì lúc đó hắn ta ít nhất cũng là người thường, không liên quan gì đến tu luyện. ͏ ͏ ͏
Vậy hắn ta theo đuổi được Tô Kỳ là do may mắn sao? ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến đây, Tĩnh Nguyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏
- Xem ra suy nghĩ của chị không sai. ͏ ͏ ͏
- Suy nghĩ gì? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò hỏi. ͏ ͏ ͏
- Chính là chuyện Tả ca của em lấy được em đều nhờ may mắn, nhưng xem ra không ngủ là không được rồi. Gần đây đã xảy ra chuyện gì sao? Đúng rồi, cái kia đến, nên rất có thể thế cân bằng bị phá vỡ. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt vẫn nói rất chân thành. Hơn nữa còn nói một cách cực kỳ hợp lý. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trợn tròn mắt: ͏ ͏ ͏
- Vậy chẳng phải hàng tháng em đều sẽ xui xẻo mấy ngày sao? Cả đời này không thể rời khỏi Tả ca nữa? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt ngạc nhiên: ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ em định rời sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Rời không nổi. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đỡ Tô Kỳ dậy và hỏi: ͏ ͏ ͏
- Ban nãy em đang làm gì? Hơn nữa ở đây đã xảy ra chuyện gì thế? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đứng lên, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi nói: ͏ ͏ ͏
- Ban nãy cứ cảm giác bên cạnh có người, nhưng chỉ trong nháy mắt thôi, không biết có phải là ảo giác không. ͏ ͏ ͏
- Chị tới đây lâu như vậy có thấy em cảm giác được gì đâu? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt không khách khí nói: ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ đó là Tả ca của em? Toàn bộ năng lực của em đều để hết trên người chồng mình cả rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bĩu môi, toàn bộ năng lực để hết trên người chồng là cái gì, cảm giác nguy hiểm cơ bản cô vẫn có chứ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ không thèm để tâm, dù sao sư tỷ vẫn hay đem mọi chuyện đổ hết lên đầu chồng cô như vậy. ͏ ͏ ͏
Tiếp đó, Tô Kỳ kể hết cho sư tỷ nghe tất cả những điều mình đã nhìn thấy và gặp phải ở đây. Cuối cùng cô hỏi: ͏ ͏ ͏
- Có gây thêm phiền phức cho bọn chị không? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt không nói gì, chuyện này không gây phiền phức cho chị, nhưng rất có thể sẽ gây rắc rối cho Tả ca của em đấy. ͏ ͏ ͏
- Để chị nhìn xem sao. ͏ ͏ ͏
Nói rồi, cô kích hoạt lên ấn ký, quả nhiên nhìn thấy những chuyện mà Tô Kỳ đã kể. Sau khi xem xong, Tĩnh Nguyệt lâm vào trầm tư, nói cách khác, Hỗn Độn chính là thú cưng của Cấm Địa Thiếu Nữ? Mà bọn cô muốn có được sủng vật này phải chấp nhận trải qua thử thách? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt nhìn Tô Kỳ, thực sự không biết nên nói tiểu oán phụ này may hay không may đây, đánh bậy đánh bạ cũng thu phục được Hỗn Độn. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, sao ánh mắt chị nhìn em cứ như nhìn một tên ngốc vậy? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tức giận nói. ͏ ͏ ͏
- Không có chồng thì không ngốc, có rồi, cách đồ ngốc không còn xa. ͏ ͏ ͏
Nói rồi, Tĩnh Nguyệt đi đến sau lưng Tô Kỳ, nhìn dải dây buộc tóc của cô và nói: ͏ ͏ ͏
- Tả ca của em đưa cho em cái dây buộc tóc này? Có thể cho chị dùng được không? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bảo vệ dây buộc tóc của mình: ͏ ͏ ͏
- Không được, Tả ca đã dặn rất nhiều lần là không được cởi ra, em đồng ý với anh ấy rồi. Nếu anh ấy biết sẽ không vui, lúc đó em phải làm sao? ͏ ͏ ͏
Ra ngoài vốn không yên ổn, không mang theo thì người nhỏ mọn như Tả ca nhất định sẽ không thoải mái. ͏ ͏ ͏
- Với cả, đeo nó em mới an tâm. Cảm giác như đang ở bên và được anh ấy bảo vệ vậy. ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất