Chương 423
Giang Tả đứng ở nơi đó, giống như mọi chuyện vừa rồi đối với hắn đều không đáng để nhắc tới. ͏ ͏ ͏
Giọng nói bí mật cũng sửng sốt. Người này thế mà có thể thoát khỏi giam cầm của hắn. ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu có ý gì? ͏ ͏ ͏
Chỉ nghe thấy thanh âm nhưng không thể nhìn thấy chủ nhân của nó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói thẳng: ͏ ͏ ͏
- Tôi chỉ cảm thấy những kẻ này đáng chết thôi. ͏ ͏ ͏
Hỗn Độn vẫn đang gầm thét, tựa như sẵn sàng tiếp tục nghiền nát người trong bóng tối kia bất cứ lúc nào. ͏ ͏ ͏
Người đó im lặng một lúc, cuối cùng nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu Hỗn Độn đã có chủ, chúng tôi không ép buộc nữa, hy vọng đạo hữu sớm rời khỏi nơi này. ͏ ͏ ͏
Lời vừa thốt ra, những ma tu khác đều bỏ đi, mang theo tất cả mọi thứ xung quanh. Kể cả ông già và Lãnh Khởi đang không rõ sống chết. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không để ý tới những điều này. ͏ ͏ ͏
Hắn không ngốc, nếu bây giờ cứ thừa thắng xông lên thì mới là kẻ ngốc. ͏ ͏ ͏
Thế rồi Giang Tả nhìn về phía xa, cuối cùng lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Không vượt qua Cửu giai, không thể nào chắc chắn đánh bại được Hỗn Độn. ͏ ͏ ͏
Đó là lý do vì sao người đàn ông kia đồng ý rời đi. Rất ít người lên được tới Vấn đạo Bát giai, mà kể cả có, họ cũng không dễ dàng xuất hiện ngay lúc này. Đến lão già kia còn mới Bát giai thôi, cách Vấn đạo còn cả chặng đường dài. ͏ ͏ ͏
Vấn đạo Thất giai nhiều hơn một chút, nhưng không đông. Kẻ mạnh tới mức đó thường có tiếng tăm nhất định, kiểu gì cũng có người biết. Chỉ có rất ít trong số này một mực giữ bí mật, bởi khi đã tới Vấn đạo Thất giai, những người này sẽ chọn con đường riêng, hoặc bế quan, hoặc du hành, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thập Tam chính là một người như vậy. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải vì dì nhỏ, người quen biết Kiếm Thập Tam ở Thánh địa chắc chắn đã ít sẽ càng ít. Khi tới Thất giai, hắn ta sẽ không chém ra một kiếm kia ở thánh địa, Vấn đạo thành công, càng không trở lại nơi này. Có lẽ chờ đến lúc có được đại đạo, đạt được thành tích tối cao mới suy nghĩ tới việc trở về. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không quay trở lại tìm đám người Tô Kỳ, bởi vì ban nãy hắn đã nhìn thấy họ leo lên Miên Vân chạy thoát. ͏ ͏ ͏
Thế là Giang Tả cũng cưỡi Hỗn Độn trở về. ͏ ͏ ͏
Tốc độ của Hỗn Độn nhanh hơn rất nhiều so với Miên Vân, không mất bao lâu Giang Tả đã về đích, nhưng chưa kịp chạm vạch đã thấy Hỗn Độn truyền tin tới. Nó phải quay trở về, thời gian triệu hoán đã hết. ͏ ͏ ͏
Một khi đã như vậy, Giang Tả cũng không thể làm gì, trực tiếp để Hỗn Độn rời đi. Không biết bao giờ mới gặp lại, xem ra trong ngắn hạn là không được, vì Hỗn Độn mà hắn triệu hoán ra không phải bản thể. ͏ ͏ ͏
Không biết đám Tĩnh Nguyệt có thể triệu hoán được bản thể hay không. Không gọi được bản thể, Giang Tả không có cách nào khống chế Hỗn Độn. ͏ ͏ ͏
Đi vào đường lớn, Giang Tả vẫy dừng một chiếc xe. Lúc này mê vụ và Chiến Linh bi đều đã được cất đi, hắn muốn tìm một chỗ gần đây để nâng cấp. ͏ ͏ ͏
- anh trai, định đi đâu vậy? ͏ ͏ ͏
Một tài xế trẻ tuổi đột nhiên hỏi. Giang Tả liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó trực tiếp ném một viên Linh thạch cấp một cho hắn: ͏ ͏ ͏
- Bên ngoài Giang thành. ͏ ͏ ͏
Lái xe sửng sốt, lập tức đáp: ͏ ͏ ͏
- Xin mời, xin mời... ͏ ͏ ͏
Đúng vậy, cậu lái xe này tuổi còn nhỏ, tu vi đạt tới Nhị giai. Giang Tả đón xe đương nhiên sẽ ưu tiên chọn người này, ít nhất đối phương sẽ không từ chối hắn. ͏ ͏ ͏
Những người khác cho họ quá nhiều, họ cũng sẽ lo lắng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhanh chóng ngồi yên ổn trên ghế phó lái. Không phải hắn không muốn ngồi phía sau, mà là phía sau đã có hai người. ͏ ͏ ͏
Còn là hai vị tiên tử. ͏ ͏ ͏
Dường như họ không quan tâm lắm đến việc Giang Tả xuất hiện, chỉ nói chuyện với nhau: ͏ ͏ ͏
- Tôi nghe nói khí hậu và linh lực của Bách Linh Cốc đang thay đổi quá nhiều, khiến linh dược không thể gieo trồng bình thường được nữa. ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, thế nên mới cử chúng ta đến xem. Nhưng mà chúng ta tới cũng chỉ để nhìn thôi, dù biết rõ vấn đề cũng chưa chắc đã xử lý nổi. Ngay cả những vị tiền bối trong Bách Linh Cốc còn không có cách nào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không quan tâm đến cuộc thảo luận của những người phía sau, nhưng cậu trai trẻ tuổi lái xe bên cạnh lại tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- anh là đệ tử nơi nào? ͏ ͏ ͏
- Tán tu. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nói mà không buồn quay đầu nhìn. ͏ ͏ ͏
- Tán tu à, vậy là của Tập đoàn Thiên Hòa sao? ͏ ͏ ͏
Những tán tu bình thường ở Giang Thành, mười phần đều thuộc tập đoàn Thiên Hòa. ͏ ͏ ͏
Giang Tả không trả lời, người này có quá nhiều câu hỏi. Nhưng hắn không đáp, cậu ta vẫn không chút để tâm mà tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, chúng tôi không định vào thành phố, ừm, cách thành phố hơi xa, không ảnh hưởng tới anh chứ? ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả mới gật đầu. Hắn vốn định tìm một nơi ở bên ngoài để thăng cấp, trở về nhà thì không thể làm việc đó được. Nếu hắn lỡ đốt nhà, Tô Kỳ nhất định sẽ tức giận. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, tức giận chỉ là chuyện nhỏ, những gì cô ấy làm sau khi tức giận mới là điều đáng lo. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhớ rõ Tô Kỳ từ nhỏ đã có chút bạo lực, đánh người cực kỳ đau. Lần trước suýt chút nữa bóp vụn cả người, cô ấy không sợ sẽ lưu lại bóng ma cho người khác sao. Một người bình thường sao có thể chịu được những sức ép như thế. ͏ ͏ ͏
Nhưng lúc đó Tô Kỳ rất tức giận, có lẽ thật sự không nghĩ tới. ͏ ͏ ͏
Hoặc cô ấy tự mãn tới độ nghĩ rằng mình đủ xinh đẹp, giỏi giang để xóa tan tất cả mọi bóng ma tâm lý. ͏ ͏ ͏
Chà, cái này đúng là có thể. ͏ ͏ ͏