Chương 424
Giang Tả vẫn còn nhớ, kể từ khi bắt đầu thích Tô Kỳ, hễ nhìn thấy cô hắn liền cảm thấy được hàn gắn tất cả. Thế rồi hai người ly hôn, mọi thứ đều bị hắn chôn vùi. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, dù đã chôn giấu tất cả, Giang Tả cũng không thể chấp nhận thêm bất kỳ người phụ nữ nào khác. ͏ ͏ ͏
Phấn hồng nào chẳng hóa thành xương. ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu có biết Bách Linh Cốc không? Nếu rảnh có thể cùng chúng tôi đi mua sắm. ͏ ͏ ͏
Chàng trai lại nói tiếp. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu không nói gì. Hắn thật sự không biết, hoặc nói đúng hơn là chưa từng nghe thấy cái gì gọi là Bách Linh Cốc. ͏ ͏ ͏
Nói đến linh dược, Giang Tả từng biết một môn phái, có thể nói là cội nguồn của linh dược lớn nhất trong giới tu luyện. Khi ấy Giang Tả cũng từng đi qua, còn định mua nữa. Nhưng nói thế nào đối phương cũng không lấy tiền, lúc đó hắn ta không cần tiền. ͏ ͏ ͏
Khi ấy hắn còn nhỏ dại ngây ngô, chứ nếu là bây giờ, nhất định hắn sẽ để lại một vài thứ. Tuy không có Linh thạch nhưng bảo vật của hắn nhiều vô số. ͏ ͏ ͏
Nhu cầu về Linh thạch ở kiếp trước thực sự rất thấp, hắn thậm chí còn không có cơ hội tiêu Linh thạch lấy một lần. ͏ ͏ ͏
Chàng trai trẻ kia nói một câu tiếc quá, sau đó tiếp tục nói về những chuyện khác. Giang Tả không muốn nghe nữa và bỏ qua tất cả. Nhưng người đó hoàn toàn không quan tâm, vẫn tự nói chuyện một mình. ͏ ͏ ͏
Hai người phía sau không chịu nổi nữa. ͏ ͏ ͏
- Thiên Giải Sư huynh, anh đừng nói nữa được không? Chúng em còn đang nghiên cứu đấy, ͏ ͏ ͏
- Hai vị sư muội, hai em cứ nghiên cứu việc của các em, còn anh nói là việc của anh, chúng ta không nói chung một vấn đề, sao có thể ảnh hưởng lẫn nhau được. Anh có cảm thấy bị ảnh hưởng bởi các em đâu. ͏ ͏ ͏
Cho nên bọn họ mới không muốn nói chuyện với người này, toàn là mấy lời vô bổ. Không thèm nghe vẫn khó chịu. ͏ ͏ ͏
Một lúc lâu sau, xe dừng lại dưới một khu rừng núi nọ. Đám người Thiên Giải đi xuống, Giang Tả đương nhiên cũng xuống theo. Thiên Giải chào tạm biệt: ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu, có duyên liền gặp lại. ͏ ͏ ͏
Không chờ hắn ta nói hết, Giang Tả đã xoay người bỏ đi. ͏ ͏ ͏
- Đạo hữu này đúng là thiếu kiên nhẫn, hai sư muội, các em nói xem có phải không. ͏ ͏ ͏
Nhưng hai vị sư muội của hắn ta cũng đã đi mất rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi trên đường, trong tay cầm một đồng xu, nơi thích hợp để thăng cấp cũng không dễ tìm như vậy. ͏ ͏ ͏
Một lúc lâu sau, Giang Tả nhìn thấy một trận pháp, hắn không quan tâm mà trực tiếp đi vào bên trong. Nơi này có chỗ an toàn, đương nhiên hắn muốn đến. ͏ ͏ ͏
Về phần chỗ đó là của ai, hắn không quan tâm lắm, chỉ tiện tay vá lại một lỗ hổng không người nào phát hiện trên trận pháp lúc đi vào thôi. ͏ ͏ ͏
Trận pháp cấp thấp như này, hắn muốn thay đổi thế nào cũng được. ͏ ͏ ͏
Chẳng bao lâu sau, Giang Tả đã tìm thấy một chỗ không làm phiền ai, cũng không để ai làm phiền. ͏ ͏ ͏
Tìm được chỗ rồi, hắn vẽ trận pháp hỗ trợ, sau đó bắt đầu thăng cấp. ͏ ͏ ͏
Trời lúc này đã tối, chỉ là đêm nay không thấy được ánh trăng mà thôi. Trước khi thăng cấp, Giang Tả lấy Chiến Linh bia ra, món đồ này có thể giúp hắn tăng tốc độ thăng cấp. ͏ ͏ ͏
Ở bên kia, Thiên Giải và hai vị sư muội của mình đã có người tới đón. Mà người đó chính là Liễu Y Y. ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy Liễu Y Y, Thiên Giải cười nói: ͏ ͏ ͏
- Y Y tiên tử, không ngờ cô lại có thể nhờ chúng tôi giúp. ͏ ͏ ͏
Lúc này Liễu Y Y mới lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi cũng không định tìm các người, không thích thì không cần miễn cưỡng. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết xuất hiện bên cạnh Liễu Y Y, cô giới thiệu: ͏ ͏ ͏
- Đây là đệ tử của Bách Linh Cốc, Lục Nguyệt Tuyết. Cô ấy là một người câm. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết khẽ nghiêng người, xem như chào hỏi. ͏ ͏ ͏
Đám Thiên Giải vô cùng kinh ngạc, đầu tiên là vì dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Lục Nguyệt Tuyết, sau đó là vì người xinh đẹp đến vậy không ngờ lại bị tàn tật. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên ông trời công bằng, không cho ai tất cả. ͏ ͏ ͏
Thiên Giải nói: ͏ ͏ ͏
- Tôi là Thiên Giải, hai người bên cạnh tôi, người cao hơn là Thiên Nhứ, thấp hơn là Thiên Ngữ. ͏ ͏ ͏
Thiên Ngữ Thiên Nhứ cúi đầu tỏ ý chào hỏi, cũng không nói thêm gì. Sau đó Liễu Y Y đề nghị: ͏ ͏ ͏
- Cũng đã muộn rồi, chúng ta về nghỉ ngơi chứ? ͏ ͏ ͏
Thiên Nhứ lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Đưa bọn tôi đi xem thử trước đã, ngủ ít một hai ngày cũng không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏
Thấy bọn họ chuyên nghiệp như vậy, Liễu Y Y đương nhiên không thể nói thêm gì mà chỉ nhìn về phía Lục Nguyệt Tuyết. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết gật đầu, sau đó đi ở phía trước dẫn đường. ͏ ͏ ͏
Trên đường đi, Thiên Giải tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ mấy người lớn tuổi ở Bách Linh Cốc không tới xem thử sao? ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết lắc đầu, sau đó Liễu Y Y giải thích nói: ͏ ͏ ͏
- Chuyện cũng không lớn tới mức cần phải kinh động tới nhiều người lớn trong nhà vậy. ͏ ͏ ͏
Thiên Giải gật đầu, nhưng nếu chuyện đã không tới mức phải kinh động những người lớn tuổi, vậy thì còn cần những người trẻ tuổi như họ làm gì? ͏ ͏ ͏
Có điều, rất nhiều chuyện chỉ khi nào vượt quá tầm kiểm soát mới tìm tới những người lớn tuổi. Chính vì thế mà bi kịch mới xảy ra, tóm lại khó nói chuyện này là tốt hay xấu. ͏ ͏ ͏
Thiên Nhứ hỏi: ͏ ͏ ͏
- Chuyện này bắt đầu từ khi nào? ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y đáp: ͏ ͏ ͏
- Ba ngày trước. ͏ ͏ ͏
Lúc này Thiên Giải lấy ra một chiếc la bàn, làm phép trên đó rồi lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Kết cấu không có gì thay đổi, nguyên nhân không phải do địa hình. ͏ ͏ ͏
Thiên Nhứ cũng làm phép trên la bàn và lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Môi trường không thay đổi. ͏ ͏ ͏
Thiên Ngữ sử dụng phép thuật y hệt, cuối cùng kết luận: ͏ ͏ ͏
- Đúng như những gì họ nói. ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y hỏi: ͏ ͏ ͏
- Không đi vào trong xem thử, các người đã khẳng định rồi sao? ͏ ͏ ͏
Thiên Giải lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Chỉ xem tình huống bên ngoài thế nào thôi. Nếu bên ngoài thay đổi, vấn đề sẽ dễ dàng tìm ra hơn. ͏ ͏ ͏