Chương 431
Bọn họ còn đang khiếp sợ, Lục Nguyệt Tuyết thì lại trầm tư suy tính điều gì đó. Cô đã có thông tin về La Linh Cổ Mạn Hoa, chắc là đủ để xin không cần nuôi trồng nữa. Chỉ có điều không biết thông tin này có thể được xác minh hay không, dù sao không phải ai cũng có kiến thức rộng rãi như Phá Hiểu. ͏ ͏ ͏
Không đúng, nếu trong môn phái có một người như vậy thì tin tức của cô chẳng còn tác dụng gì, do đối phương cũng biết. ͏ ͏ ͏
Sau khi rời khỏi Bách Linh Cốc, Giang Tả liền lập tức về nhà. Trên người hắn có vài vết thương nhưng không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi chút là được, không biết có thể quay về trước khi Tô Kỳ trở lại hay không. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhanh chóng trở lại tiểu khu. Lúc đi ngang qua cửa hàng hoa quả còn đặc biệt mua hai cân táo. Coi như mua chút đồ mới mẻ cho Hồng Thự đi. Còn con m Dương ngư thì ném cho hai miếng Linh thạch là được rồi, m Dương ngư có thể hút linh khí, nếu không chúng sớm chết đói ở suối tiên linh. ͏ ͏ ͏
Lúc bà chủ đưa táo cho Giang Tả đột nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏
- Tiểu Giang, cậu không định bán con vịt nhỏ của mình sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy. ͏ ͏ ͏
- Thế khi nào định bán nhớ bảo dì một câu nhé. ͏ ͏ ͏
Bà chủ nói. Bà thực lòng yêu thích Hồng Thự, nhất là kiểu thông minh và dễ thương như nó. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu. Có điều hắn sẽ không làm vậy đâu, thà nướng ăn còn hơn, bán đi thì tiếc. ͏ ͏ ͏
Trước kia thì hắn có thể nướng được, bây giờ thì khó hơn, Tô Kỳ sẽ không đồng ý. ͏ ͏ ͏
Giang Tả trở về nhà rất nhanh. Có điều khi cửa vừa mở ra, hắn có chút giật mình. ͏ ͏ ͏
Trong nhà loạn không tả nổi. Bình hoa vỡ nát thì thôi, TV mở, nhạc ầm ĩ, hai con cá và một con vịt nhảy múa trên bàn là cái kiểu gì? ͏ ͏ ͏
Bính Địch đâu rồi? ͏ ͏ ͏
Giang Tả bình tĩnh đóng cửa lại, đặt túi táo sang một bên, sau đó thả Đoạn Kiều ra. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều vừa xuất hiện cũng vô cùng sửng sốt. Nhà cửa loạn thế này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. ͏ ͏ ͏
Đến khi nó nhìn thấy Hồng Thự cùng Thập Thất, Thập Bát, lại nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh của Giang Tả thì bất giác rùng mình. ͏ ͏ ͏
Chết rồi, nhất định phải chết rồi! ͏ ͏ ͏
Trong lòng nó lặng lẽ thắp nén hương cho ba người bạn, những con thú cưng đáng thương ngu ngốc này. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đi vào phòng bếp, đốt lửa, đặt hai chiếc cốc hai bên, rồi thả một cái giá sắt bên cạnh. ͏ ͏ ͏
Làm xong chuyện này, Giang Tả mới bước tới cạnh ghế sôpha trong phòng khách, đầu tiên tóm lấy Hồng Thự, tìm một sợi dây buộc nó thật chặt, rồi bắt cả Thập Thất Thập Bát. ͏ ͏ ͏
"Này?" Hồng Thự kêu một tiếng. Nhưng đương nhiên Giang Tả sẽ không để ý tới nó. Dù sao cũng không hiểu nó đang nói gì. ͏ ͏ ͏
Về phần Thập Thất Thập Bát, Giang Tả trực tiếp dùng thanh sắt xuyên qua người bọn chúng. ͏ ͏ ͏
Thập Bát giãy dụa kịch liệt, nó đã làm cái gì đâu, sao con người ác độc này lại hành xử như thế. Đau chết cá con rồi. ͏ ͏ ͏
Thập Thất cũng rất đau nhưng không có phản ứng lớn như vậy. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Giang Tả đặt Thập Thất, Thập Bát và Hồng Thự lên cái giá, còn dùng dây thép quấn vài vòng, toàn bộ quá trình hoàn toàn phớt lờ sự đấu tranh quyết liệt của chúng. ͏ ͏ ͏
Buộc chặt xong rồi, hắn mới đi dọn dẹp nhà cửa. ͏ ͏ ͏
Thập Bát cạn lời. Nó không cử động được, nóng quá, chết mất. ͏ ͏ ͏
Mau thả nó ra. ͏ ͏ ͏
"Thập Bát, tôi sắp chết sao?" Thập Thất hét lên. (Giọng của cá cũng có thể được sử dụng trên bờ.) ͏ ͏ ͏
"Không đâu, chúng ta là m Dương ngư, chắc hắn ta chỉ định cảnh cáo thôi. Chúng ta chịu đựng một chút. Hơn nữa lửa bình thường không thể thiêu chết chúng ta, không sao cả. Ối nóng thế!" Mười tám hét lên, ngọn lửa bình thường nóng hơn nó tưởng. ͏ ͏ ͏
"Quạc quạc quạc~" Hồng Thự kêu gào thảm thiết. Nó sợ nóng, chết mất, chết mất. Rõ ràng nó đã làm cái gì đâu chứ. ͏ ͏ ͏
Bấy giờ Giang Tả đã không còn để tâm tới chúng nó, hắn nhìn cái bình hoa vừa vỡ, không khỏi thở dài: "Còn cái gì có thể vỡ nữa không? Mình làm vỡ thêm hai cái nữa rồi." ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng có người chịu tội thay, không làm vỡ thật tiếc. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa còn có tận ba đứa chịu giùm. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều im lặng đứng một bên, con người tàn nhẫn này, sao có thể tàn nhẫn tới mức bỏ Nhật Viêm thạch vào trong lửa thế chứ. Ba đứa kia có thể chết thật đấy. ͏ ͏ ͏
Mẹ ơi, sau này nó sẽ phải đổi đồng bọn mới sao? ͏ ͏ ͏
Quả nhiên đi ra ngoài vẫn tốt hơn ở nhà chịu liên luỵ. ͏ ͏ ͏
Bi ai quá. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tìm kiếm hai vòng, phát hiện thứ duy nhất có thể ném chỉ còn cái bình thủy tinh mà Tô Kỳ mua lúc còn đi học. Cùng với con cá heo thủy tinh mà hắn tặng cho Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Hình như tặng vào năm thứ hai sau khi biết Tô Kỳ, đó là món quà gì nhỉ? Chắc là quà đêm Thất tịch, thật là, mắt nhìn lúc đó thực sự rất tệ. Không phải thủy tinh thì chính là hình dạng khác của thủy tinh, sau đó cái bệ đỡ còn có thể bật đèn chiếu sáng nữa. ͏ ͏ ͏
Lúc còn trẻ có thể cảm thấy món quà này không tồi, giờ nhìn lại, miễn cưỡng coi như tạm được. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bất lực mỉm cười, giờ điều quan trọng không phải nhìn được hay không, mà là... Nên ném hay không mới đúng? ͏ ͏ ͏
Ném rồi sẽ xảy ra chuyện gì? Tô Kỳ vô cùng tức giận, chặt Thập Thất Thập Bát, sau đó nướng chín Hồng Thự? ͏ ͏ ͏