Chương 432
Giang Tả cầm con cá thủy tinh, sau đó lắc đầu, Tô Kỳ đã giữ gìn thứ này gần mười năm, sao hắn có thể ném nó được. Nếu thật sự ném nó, Tô Kỳ nhất định sẽ thấy khó chịu một thời gian, vậy mất còn hơn được. ͏ ͏ ͏
Vỡ chiếc bình chỉ tiếc mà thôi, vỡ thứ này, chỉ sợ không đơn thuần là đáng tiếc. Đối với cô ấy, đồ vật không quan trọng ở giá tiền đắt hay rẻ, mà là nó đại diện cho điều gì. ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến đây, Giang Tả lại nhớ tới chiếc khăn quàng cổ, hình như chưa từng thấy qua. Có điều hắn cũng không định để ý, chuẩn bị cất món đồ này đi. Nhưng đúng lúc định trả nó về chỗ cũ thì lỡ tay đập nó vào cửa tủ, vô tình tuột khỏi tay hắn. ͏ ͏ ͏
A? ͏ ͏ ͏
Giang Tả choáng váng, rơi rồi? ͏ ͏ ͏
Thứ này mà hỏng, Tô Kỳ khóc với hắn thì làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cảm thấy có chút hoảng sợ. Đang định vươn tay đỡ thì choang, tiếng thủy tinh chạm vào mặt đất vang lên. Tim hắn cũng giật theo thon thót. ͏ ͏ ͏
Thật ra với năng lực của hắn, không phải không thể đỡ thứ này, nhưng cuối cùng cũng không cứu được thì nói gì cũng vô dụng. ͏ ͏ ͏
Trong lòng hắn hơi lạnh. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng khi Giang Tả nghĩ rằng con cá thủy tinh này phải vỡ thì nó lại nhảy trên mặt đất hai lần, sau đó nằm yên trên sàn nhà, hoàn hảo không chút hư hao. ͏ ͏ ͏
Giang Tả ngạc nhiên một lúc, sau đó vui mừng. ͏ ͏ ͏
Thế mà không vỡ. ͏ ͏ ͏
Đúng là kỳ lạ, thứ này có vẻ cứng đấy. ͏ ͏ ͏
Khi Giang Tả ngồi xổm xuống nhặt nó lên, hắn nhìn thấy một ấn ký bất động ngay bên dưới bệ đỡ của con cá. ͏ ͏ ͏
Giang Tả có chút cạn lời, hóa ra Tô Kỳ đã cố ý đề phòng việc rơi vỡ, đúng là quan tâm tới món đồ này thật. ͏ ͏ ͏
Nếu Tô Kỳ biết được suy nghĩ của Giang Tả, cô nhất định sẽ cầm lấy món đồ, sau đó nở nụ cười mang theo sự hạnh phúc: "Em thích!" ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả mỉm cười lắc đầu, thuận tay trả món đồ về lại chỗ cũ.Nghĩ đến việc Tô Kỳ sắp trở lại, hắn vẫn nên nhanh chóng dọn dẹp phòng thì hơn. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Mà lúc này, trong biệt thự nhà Tĩnh Nguyệt, Tô Kỳ ngồi trên sô pha lắc đầu nguầy nguậy: ͏ ͏ ͏
- Không về, em không về! ͏ ͏ ͏
- Em gái Tô Kỳ ơi, chị gọi em là chị được không? Em mau về đi, nếu không về nhà của chị sẽ phải sửa chữa lại mất. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt vô cùng bất lực nói, nhà cô đã bị hỏng rất nhiều đồ rồi. Chỉ cần Tô Kỳ chạm vào là chúng đều sứt sứt mẻ mẻ không thể nào tránh khỏi. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cái nhà này cũng bị dỡ bỏ. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, em không động đậy nữa, sẽ không ảnh hưởng đến chị. Nhỡ em trở về gây phiền phức cho Tả ca thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tủi thân nói. Cô cũng không ngờ vận rủi của mình bùng phát lại nghiêm trọng tới vậy. Rồi cô nhanh chóng bổ sung: ͏ ͏ ͏
- Thật ra vận rủi cũng không kinh khủng vậy đâu, chắc tại dạo này bị dồn nén quá nhiều nên mới bùng nổ vậy. Chờ khoảng hai ngày là ổn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói rất có lý, nhưng Tĩnh Nguyệt không đời nào để Tô Kỳ ở lại phá hoại chỗ ở của mình tận hai ngày. ͏ ͏ ͏
Cô tin tưởng hoàn toàn vào vận may của Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Họ Giang theo đuổi được em quá nửa là nhờ vào may mắn rồi. Nhất định nó có thể áp chế được vận rủi của em, không tin em quay về mà xem. Đã đến lúc tự mình kiểm chứng rồi. ͏ ͏ ͏
- Nếu không phải thì sao? Nhỡ em làm anh ấy bị thương thì thế nào? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vẫn lắc đầu. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt đen mặt, sau đó lôi điện thoại ra gọi điện. May mà điện thoại của Tô Kỳ đang ở trong tay cô. ͏ ͏ ͏
Xem ra phải lưu số của Giang Tả mới được. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, số cô gọi tới là của Giang Tả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả chuẩn bị dọn dẹp xong thì bất ngờ nhận được điện thoại của Tô Kỳ, hắn không nghĩ nhiều, trực tiếp bắt máy. Đầu bên kia nhanh chóng vang lên giọng Tĩnh Nguyệt: ͏ ͏ ͏
- Em rể, là chị, Tĩnh Nguyệt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả kinh ngạc: ͏ ͏ ͏
- Chị Tĩnh Nguyệt có việc gì vậy? Tô Kỳ đâu rồi? ͏ ͏ ͏
- Bây giờ em ấy rất cần em, chuyện là thế này... ͏ ͏ ͏
Sau đó Tĩnh Nguyệt kể lại chuyện Tô Kỳ bị trúng vận rủi trước đó, kể xong còn đưa ra giải pháp. Một câu đơn giản, vận khí của cậu tốt, làm những chuyện vợ chồng nên làm với Tô Kỳ là xong. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nghe vậy liền đen mặt, Tĩnh Nguyệt đang làm trò gì vậy? ͏ ͏ ͏
Sao cô ấy có thể đoán được chuyện này? ͏ ͏ ͏
Chỉ dựa vào việc hắn theo đuổi được Tô Kỳ liền cho ra kết luận, có phải nghe như trò đùa không? ͏ ͏ ͏
Nhất là cô ấy còn đoán trúng chứ. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên trong mắt tất cả mọi người, hắn theo đuổi được Tô Kỳ chính là vận may, ngay cả hắn cũng cảm thấy như vậy. ͏ ͏ ͏
Nhưng Giang Tả không chán ghét điều này, Tô Kỳ cùng hắn nhất định là thích hợp, cũng không thể thay thế. ͏ ͏ ͏
Sau đó Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Em biết rồi, để em qua. Chị bảo cô ấy chờ em, đừng để cô ấy chạy lung tung. ͏ ͏ ͏
Nếu Tĩnh Nguyệt đã đoán được điều này, Tô Kỳ chắc chắn sẽ lo lắng và không ngoan ngoãn chờ hắn. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt trả lời rất nhanh chóng: ͏ ͏ ͏
- Em rể, em đúng là hiểu rõ tiểu oán phụ nhà mình. Nhưng vận rủi của con bé giờ mạnh lắm, nó chạy không nổi đâu, mặt mũi đều bầm dập cả rồi, đến lúc đó em đừng đau lòng nhé. ͏ ͏ ͏
Giang Tả câm nín. ͏ ͏ ͏
Thế nên lúc tại tế đàn, mặt mũi Tô Kỳ chỗ xanh chỗ tím là do cô tự ngã? Nếu ngày nào đó Tô Kỳ biết vận rủi trên người cô là do hắn đặt, cô sẽ làm gì? ͏ ͏ ͏
Không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ. ͏ ͏ ͏