Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 436

Chương 436
Tô Kỳ gọi điện thoại, Giang Tả liền mang đồ vào phòng bếp, thấy Nhật Viêm thạch vẫn còn liền vươn tay lấy lại. ͏ ͏ ͏
Cá và con vịt đã không còn thở, chắc là chín rồi. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ cũng bước vào, vừa đi vừa than thở: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, chị lừa em, nói đi nói lại vẫn là phải đi làm. Chị thật quá đáng. Suốt một tháng trời, thời gian em ở nhà còn không đến một tuần. ͏ ͏ ͏
- Vớ vẩn, em không ở nhà, nhưng một tháng ba mươi ngày có hơn phân nửa thời gian là ở trên giường với chồng, còn gì không hài lòng nữa? Như này đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, oke, chị còn phải trở về Thánh địa, cúp máy đây. ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt dập máy, Tô Kỳ còn định nói gì đó nhưng khi thoáng nhìn thấy mấy thứ treo trên giá liền sững sờ. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô hỏi: ͏ ͏ ͏
- Ba cục đen xì này là cái gì? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cầm đũa chọc thử xem đã chín hay chưa. ͏ ͏ ͏
- Thập Thất, Thập Bát và Hồng Thự. ͏ ͏ ͏
- Ồ, thế đã chín chưa? Hả... ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lập tức hét lên: ͏ ͏ ͏
- Chúng nó là ai? ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
- Thật quá đáng, suýt chút nữa chúng đã chết cả rồi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn ba đứa hấp hối trong ao, bất lực nói. ͏ ͏ ͏
Thập Bát vô cùng cảm động, bà chủ quả nhiên là tốt bụng. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏
- Đáng lẽ nên lật chúng nó trước, lật không được mới nướng, tốt xấu cho bọn nó một cơ hội. ͏ ͏ ͏
Giang Tả kinh ngạc hỏi: ͏ ͏ ͏
- Lật lại thì tốt hơn? ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Em muốn lật cho tới khi nào không thể lật được nữa mới thôi, thất bại thì đem nướng, cơ hội vẫn phải cho. Làm vỡ đồ của em, không thể tha thứ. ͏ ͏ ͏
Thập Bát cạn lời. ͏ ͏ ͏
Nó sai rồi, bà chủ còn đáng sợ hơn. May mà tránh được một kiếp này. ͏ ͏ ͏
Đoạn Kiều ngoan ngoãn ngồi một góc, không biết cầm trên tay một cái cần câu nhỏ từ lúc nào. Dù sao nó cũng rảnh rỗi, vậy ngồi câu cá đi. Nó đã sớm biết hai người bên kia, ai cũng không dễ chọc. Bà chủ thì tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng chọc giận cô ấy, nếu không sẽ còn kinh khủng hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏
Trở về phòng, Tô Kỳ liền kiểm tra một số đồ quan trọng, chính là những thứ Giang Tả đã thấy lúc trước. Giang Tả thấy vậy bèn tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Những thứ này em đều giữ lại, vậy còn chiếc khăn quàng cổ thì sao? ͏ ͏ ͏
Nhắc đến khăn quàng cổ, sắc mặt Tô Kỳ liền không tốt: ͏ ͏ ͏
- Không cho anh cười. ͏ ͏ ͏
Nói rồi cô tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏
- Khăn bị hỏng rồi. Khi đó em ngốc quá, vẫn đeo lúc tế lễ, không ngờ sơ ý liền bị hỏng. ͏ ͏ ͏
Nhắc tới là Tô Kỳ liền cảm thấy vừa buồn vừa tiếc. Giang Tả đi tới cạnh cô: ͏ ͏ ͏
- Hỏng rồi thì thôi, anh có thể mua lại. Dù sao cảm giác vẫn không thay đổi, không có gì khác biệt. ͏ ͏ ͏
- Cảm giác gì? ͏ ͏ ͏
- Thì là cảm giác thích ai đó, cảm giác của mối tình đầu, cảm giác muốn tặng em một món đồ nào đấy. Tất cả vẫn ở đây, từ trước tới giờ chưa từng thay đổi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ quay đầu lại, sau đó nói: ͏ ͏ ͏
- Anh cứ dỗ em đi, dù sao tất cả đều là của anh, dỗ dành cũng chẳng ích gì. ͏ ͏ ͏
Nói xong liền đem mấy món đồ để lại. ͏ ͏ ͏
- Em muốn thay quần áo, anh ra ngoài đi. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đẩy Giang Tả đi. Giang Tả cạn lời, từ bao giờ Tô Kỳ lại cần hắn ra ngoài cho cô thay quần áo vậy? ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên hắn vẫn đi ra, dù sao cũng chỉ là thay đồ thôi, không có gì đáng nhìn, xem mười năm rồi chứ đâu phải ít. ͏ ͏ ͏
Sau khi Tô Kỳ đẩy Giang Tả đi, cô liền không nhịn được nở nụ cười, trong nét cười pha lẫn chút ngây ngô như thiếu nữ mới lớn. ͏ ͏ ͏
- Rõ ràng đã lấy nhau rồi, vợ chồng già cả hết, hừ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vừa cười một mình, vừa bắt đầu thay quần áo, nghĩ đến việc không tới hai năm nữa có thể sẽ phải làm mẹ. Đối với chuyện này Tô Kỳ vẫn rất xa lạ, trước giờ cô chưa từng trải qua, thành thật mà nói, sinh con đối với cô vẫn có chút sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Nhưng lần đầu tiên cùng Giang Tả cô cũng sợ, sau này không sợ nữa. Chỉ cần họ vẫn ở bên nhau, Tô Kỳ cảm thấy mọi khó khăn đều có thể vượt qua. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ thay đồ xong liền ra ngoài, Giang Tả đang thái đồ ăn trong nhà bếp. ͏ ͏ ͏
Đối với Giang Tả, việc thái đồ ăn không khó chút nào, hắn vẫn sẵn sàng luyện tập ở nhà, dù sau đó người nấu chủ yếu là Tô Kỳ nhưng hắn cũng tốn không ít công sức. ͏ ͏ ͏
Coi như là có một nửa công lao đi. Gọi là biết nấu. ͏ ͏ ͏
Không thể không nói, thật đáng tiếc khi một người bất khả chiến bại như hắn lại không thể xử lý nổi một bữa ăn. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ mới đi qua, cô nói: ͏ ͏ ͏
- anh thích con trai hay là con gái? ͏ ͏ ͏
Câu hỏi của cô tới rất đột ngộ, Giang Tả gần như không phản ứng kịp. ͏ ͏ ͏
- Em đang hỏi anh đấy, nếu có con, anh thích con trai hay là con gái hơn? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lại gặng hỏi. Giang Tả kinh ngạc đáp: ͏ ͏ ͏
- Không thể muốn cả hai sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ: ͏ ͏ ͏
- Em đang nói về đứa trẻ đầu tiên. ͏ ͏ ͏
- Thế đã có hai đứa thì đứa đầu tiên là trai hay gái đâu có gì quan trọng? ͏ ͏ ͏
- Nhưng chắc chắn sẽ có kiểu muốn gặp con trai hay con gái trước mà. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa thái đồ ăn vừa không cảm xúc đáp: ͏ ͏ ͏
- Nhỡ sinh đôi một trai một gái thì sao? ͏ ͏ ͏
- Em mặc kệ, trai hay gái anh mau chọn một, không chọn không được. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
- Con trai. ͏ ͏ ͏
Giang Tả trả lời không chút do dự. ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất