Chương 440
Hắn chỉ tiện tay nghịch thử, vốn tưởng sẽ là một món đồ chơi hay ho, không nghĩ sau khi hiểu rõ liền thất vọng. Thứ này rất đơn giản, không có gì thú vị cả. Kỹ thuật cũng rất thô sơ, khắp nơi đều sơ hở. ͏ ͏ ͏
Về phần công khai thông tin? ͏ ͏ ͏
Hắn không có thói quen để người khác ghi tên mình vào bất kỳ bảng xếp hạng nào, bởi hắn chưa bao giờ cần đến sự nổi tiếng. Hắn không đời nào sống dưới ánh mắt của người khác, cũng như sống dưới sự kỳ vọng của kẻ dưng. ͏ ͏ ͏
Thế nên hắn hoàn toàn không cần công khai bất cứ thứ gì. ͏ ͏ ͏
Sau khi hoàn thành các thủ tục bình thường, Giang Tả rời khỏi nhà kho. ͏ ͏ ͏
Còn chín lần miễn phí vận chuyển, coi như không tệ lắm, ít nhất có thể để ông chủ quán đậu phụ nấu thêm vài nồi thịt Vịnh Tê đưa tới đây. ͏ ͏ ͏
Cực kỳ tiết kiệm chi phí. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Bên hồ Thánh Thú, trong Thánh Địa. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch ngồi trên những tảng đá ven hồ, chân trần vỗ lên mặt nước. ͏ ͏ ͏
- Lão Ngũ, lúc chị còn là Thánh nữ thường xuyên ngồi đây tán gẫu với em đúng không? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nói. ͏ ͏ ͏
- Rất thường xuyên sao? Không nhớ, cảm giác như chuyện vừa mới xảy ra cách đây không lâu. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ ở trong nước phun bong bóng nói. ͏ ͏ ͏
- Ừ, rất thường xuyên đấy, cứ ba đến năm giờ là lại ra đây ngồi, về sau thì không thường xuyên tới nữa. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch thở dài. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ bơi vài vòng trong nước, cuối cùng bơi đến cạnh Nguyệt Tịch nói: ͏ ͏ ͏
- Cô đang không vui ư? Sao trông buồn bã vậy? ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nằm trên tảng đá nói: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh lại biến mất, em nói xem kiểu người như anh ấy có phải rất vô tâm không? Bảo không về liền không về, nói biến mất liền biến mất, nói không chừng đã chết ở bên ngoài rồi. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ vô tội nói: ͏ ͏ ͏
- anh ta cũng đâu phải trẻ con, đi ra ngoài không phải rất bình thường sao? Cô cũng không bị bắt đi, đâu cần anh ta trở lại. ͏ ͏ ͏
- Chị gái của tôi ơi, ngươi còn nhỏ, nhất định không hiểu. ͏ ͏ ͏
- Con người thật phức tạp, nhưng tôi nhất định sẽ vượt qua những thành tựu trước đây của con người. Chờ tôi trưởng thành cô sẽ thấy. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ nói khá tự hào. ͏ ͏ ͏
Bằng chỉ số thông minh của Huyền Vũ, Nguyệt Tịch sớm biết nó đang làm vài chuyện bí mật sau lưng. Nhưng cô không cảm thấy đây là một điều xấu, hơn nữa những ngày này cô không có tâm trạng nên cũng không muốn bới móc ra. ͏ ͏ ͏
Bằng không chỉ một em gái này có thể có chuyện gì? ͏ ͏ ͏
Lúc sau, một đệ tử Thánh địa bỗng đi đến ven hồ nói: ͏ ͏ ͏
- Sư thúc, ông chủ quán đậu phụ đưa đồ tới, nói là mỹ vị trong truyền thuyết, thịt Vịnh Tê. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch không quay đầu lại nói: ͏ ͏ ͏
- Bảo ông ta cầm về đi. ͏ ͏ ͏
Đệ tử lại nói: ͏ ͏ ͏
- Ông ấy bảo Kiếm sư bá nhờ mình gửi đến. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch bỗng nhiên đứng dậy: ͏ ͏ ͏
- Để tôi ra gặp ông ta. ͏ ͏ ͏
Nói xong cả người nhanh chóng rời khỏi nơi này. ͏ ͏ ͏
Lão Ngũ vô cùng bất đắc dĩ, Lão Thất nhà nó đúng là ăn no rỗi việc lo lắng chuyện đâu không. Nhưng mà nó sớm biết cả rồi, sau này Lão Thất dám bắt nạt nó, nó nhất định sẽ khiến Lão Thất chịu khổ. Dọa cho nó sợ chết khiếp luôn. ͏ ͏ ͏
Nói rồi Huyền Vũ liền vui vẻ chìm xuống đáy hồ tu luyện. ͏ ͏ ͏
Huyền Vũ bảo sắp nhanh học xong, nhưng thực ra vẫn đang loanh quanh ở ngoài cửa. Chuyện này nếu để Giang Tả biết chắc sẽ không muốn dạy Huyền Vũ chút nào. ͏ ͏ ͏
Đã nhiều ngày vậy rồi, hắn đã đơn giản hóa tới thế mà nó vẫn chưa qua cửa. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhanh chóng nhìn thấy ông chủ quán đậu phụ dưới chân núi Thánh Địa, dáng vẻ hấp tấp liền chuyển thành thả chậm tốc độ. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô đến trước mặt ông chủ quán đậu phụ và hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh gửi cái gì cho tôi vậy? ͏ ͏ ͏
Ông chủ quán đậu phụ bưng ra một bát thủy tinh lớn, thịt bên trong dường như vẫn đang nhảy, còn lóng la lóng lánh. Đấy là sự vui vẻ của linh khí, tay nghề này nếu để cho Giang Tả nhìn thấy, hắn nhất định sẽ cho rằng Chung Dịch Dương là đồ gà mờ. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch nhận lấy bát thủy tinh hỏi: ͏ ͏ ͏
- Sư huynh tới Ly Uyên Đảo rồi sao? ͏ ͏ ͏
Mặc dù Nguyệt Tịch tỏ vẻ rất bình thản nhưng ông chủ quán đậu phụ rất tinh ý, sao không hiểu Nguyệt Tịch thực sự muốn hỏi gì. ͏ ͏ ͏
Ông ta lắc đầu: ͏ ͏ ͏
- Thập Tam Đạo hữu độ kiếp rồi, là Thiên kiếp từ bảy lên tám. Nghe nói đã bị kéo đến một không gian đặc thù, cho nên mới phải tạm thời biến mất. Nếu muốn tới Ly Uyên Đảo thì anh ta nhất định sẽ tới gặp cô để chào tạm biệt. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch gật đầu, đột nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vậy thịt này anh ấy gửi kiểu gì? ͏ ͏ ͏
- Nhờ một đạo hữu đưa cho tôi. ͏ ͏ ͏
- Thật sao? ͏ ͏ ͏
Nói rồi Nguyệt Tịch quay người, đi thẳng về chỗ ở của mình. Đặt đồ ăn lên bàn, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài. ͏ ͏ ͏
"Đi Ly Uyên Đảo có nói với mình không? Sắp độ kiếp rồi cũng không hé răng nói lời nào cho mình biết. Cũng phải thôi, chỉ có một lòng hướng đạo mới đạt được thành tựu. Nào còn ngây ngô như lúc nhỏ. Haiz, không còn hạnh phúc nữa." ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến đây, Nguyệt Tịch định ra ngoài tìm Chí Thiện nói chuyện phiếm. Cô em nhà mình chẳng hiểu chuyện gì cả. Tiếc là Hồng Thự không ở đây, không thì có thể qua bắt nạt cô em nhà cô một chút. ͏ ͏ ͏
Khi Nguyệt Tịch tới cấm địa, cô nhìn thấy Chí Thiện Chí Ác đang cùng nhau trôi nổi trên mặt hồ. Dòng nước xoay tròn rất nhanh, bên trong không ngừng có bóng người lóe lên. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Các người đang làm gì thế? ͏ ͏ ͏
- Nhìn xem ai thích hợp làm Thánh nữ nhất lúc này. ͏ ͏ ͏
Chí Thiện đáp. ͏ ͏ ͏
- Giờ có phải còn sớm quá hay không? Thời gian luân chuyển Thánh nữ còn xa, các người ở đây lãng phí sức lực làm gì? ͏ ͏ ͏
Tĩnh Nguyệt mới làm Thánh nữ chưa bao lâu đấy. ͏ ͏ ͏
- Thích thì xem thôi, chỉ sợ xảy ra vấn đề. ͏ ͏ ͏
Chí Thiện nói. ͏ ͏ ͏