Chương 441
Nguyệt Tịch đi đến bên hồ, nhìn vào mặt nước nói: ͏ ͏ ͏
- Tự nhiên nổi hứng? ͏ ͏ ͏
- Ừ, tự nhiên nổi hứng, có lẽ là tin tốt ͏ ͏ ͏
Chí Thiện nói. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch sửng sốt: ͏ ͏ ͏
- Điều đó có nghĩa Tiểu Cửu sẽ không sao? ͏ ͏ ͏
- Nhìn xem sẽ biết ͏ ͏ ͏
Chí Thiện cười nói: ͏ ͏ ͏
- Được rồi, đáp án sắp đến. ͏ ͏ ͏
Lúc này, trên mặt nước không ngừng lóe lên hình ảnh, ngoại trừ Tĩnh Nguyệt, năm vị Thánh nữ dự khuyết còn lại đều xuất hiện. ͏ ͏ ͏
Hỉnh ảnh nhấp nháy càng lúc càng nhanh, gần như không thể nhìn rõ. ͏ ͏ ͏
Càng nhanh có nghĩa càng gần câu trả lời. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng hình ảnh dừng lại. ͏ ͏ ͏
Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là đó không phải Cửu Tịch, cũng không phải ai trong năm vị Thánh nữ dự khuyết. Mà là một bóng đen, điều đó có nghĩa không rõ Thánh nữ sẽ là ai. ͏ ͏ ͏
Những người vốn đang nghi hoặc lập tức nghĩ tới điều gì đó. Tâm tình của Chí Thiện liền trở nên tồi tệ trong nháy mắt, thậm chí có chút ghê tởm. ͏ ͏ ͏
Nguyệt Tịch lúng túng cười: ͏ ͏ ͏
- Không thì... Chúng ta thử lại lần nữa? ͏ ͏ ͏
Chí Thiện: “...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả đang trên đường về nhà, hôm nay hắn qua Tập đoàn Thiên Hòa một chút, tìm được một ủy thác khá thích hợp. ͏ ͏ ͏
Có điều ban nãy hắn cảm thấy hơi ớn lạnh, giống như có người đang tính kế mình. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lắc đầu, sau đó tăng tốc đi về nhà. Tô Kỳ vẫn đang đợi hắn về ăn cơm, nếu phải chờ lâu cô sẽ buồn bực. ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, Giang Tả về đến nhà. ͏ ͏ ͏
Lúc này Tô Kỳ đang ngồi trên sô pha nhìn TV chăm chú, xem một bộ phim tình cảm, loại mà Giang Tả hoàn toàn không có hứng thú. Người ta bảo xem nhiều loại phim kiểu này sẽ dễ hạ thấp chỉ số IQ. ͏ ͏ ͏
Còn không thú vị bằng xem phim hoạt hình. ͏ ͏ ͏
Cũng may Tô Kỳ không ép Giang Tả xem cùng, nếu không sẽ vô cùng thống khổ. ͏ ͏ ͏
Nghe tiếng Giang Tả đóng cửa, Tô Kỳ mới phản ứng lại, cô liếc mắt nhìn Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Đợi em xem hết đã rồi mình ăn cơm. Không cho anh ăn trước một mình. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Em không tu luyện sao? Tự nhiên anh nhớ ra hình như em ở nhà chưa từng tu luyện thì phải. ͏ ͏ ͏
Nghe thấy câu hỏi này, Tô Kỳ liền tắt TV, sau đó nhìn Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Từ khi yêu anh, em vốn không tu luyện nữa. Sau khi sống chung liền hoàn toàn từ bỏ việc tu luyện luôn. ͏ ͏ ͏
Cái này càng khiến Giang Tả tò mò, nói cách khác, trong mười năm này, Tô Kỳ căn bản không hề tu luyện? Vậy làm sao cô ấy bay đến 2.7? ͏ ͏ ͏
Còn nữa, tại sao lại là 2.7? Tháng trước không phải mới 2.5 sao? ͏ ͏ ͏
- Có ảnh hưởng gì không? Người tu luyện không chăm chỉ tu luyện có phải sẽ rất yếu? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ ngồi ngay ngắn, sau đó ngẩng đầu nói: ͏ ͏ ͏
- Bởi vì em tu luyện nhanh chứ sao, bà xã của anh coi là một thiên tài đấy nhé. Hơn nữa ở cùng anh thì tu luyện rất nhàm chán, thà ôm ôm quấn quấn còn vui hơn. ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhìn Tô Kỳ ngẩng đầu ưỡn ngực, vô thức liếc qua ngực cô một chút, chỉ là liếc mắt một cái thôi, không có bất kỳ suy nghĩ nào khác. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ đứng dậy nói: ͏ ͏ ͏
- Đừng nhìn, còn đang mặc quần áo mà. Nhỡ em ngại thì sao, chúng ta ăn cơm trước đi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: : “...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏” ͏ ͏ ͏
Hắn thật sự không có suy nghĩ gì, tuy có nhìn qua nhưng tâm vẫn lặng như nước đấy. ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên hắn khá tò mò về tu vi của Tô Kỳ. Có thể là kỳ ngộ nào đó, bằng không dù có dựa vào ánh sáng của thiên tài cũng không thể mười năm không tu luyện mà đạt tới trạng thái hiện tại. ͏ ͏ ͏
Cụ thể hơn thì Giang Tả không có manh mối, tóm lại ăn cơm trước rồi nói sau. ͏ ͏ ͏
- Ăn xong chúng ta ra ngoài dạo phố đi, đã lâu rồi chúng ta không đi chơi buổi tối. ͏ ͏ ͏
Lúc ăn cơm, Tô Kỳ nói với Giang Tả đang ngồi bên cạnh. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, Tô Kỳ muốn ra ngoài, đương nhiên hắn sẽ đi cùng cô. Bình thường Giang Tả không hay đi chơi, có thể tu luyện thì tu luyện, không tu luyện được thì ngủ một giấc. Dạo này hắn thiếu ngủ trầm trọng, gần như không có một giấc ngủ tử tế, sức khỏe bị ảnh hưởng là chuyện không thể tránh được. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dựa vào gần Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Anh có ý tưởng nào khác không? ͏ ͏ ͏
- Không có. ͏ ͏ ͏
Giang Tả trả lời không chút do dự. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Vậy chờ em thay quần áo xong rồi chúng ta đi. ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏
Ở cùng Tô Kỳ, đi mua sắm vẫn tốt hơn là ở nhà ngủ. ͏ ͏ ͏
Sau bữa ăn, Tô Kỳ mặc áo phông và quần jeans bình thường, lôi kéo Giang Tả ra ngoài dạo phố. Bọn họ đi như vậy, sẽ không ai nghĩ rằng hai người không phải người bình thường. Cùng lắm tưởng là một cặp tình nhân mà thôi. ͏ ͏ ͏
Không còn cách nào khác, Tô Kỳ thực sự rất đẹp. Nếu không sao lúc còn trẻ Giang Tả có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn vì theo đuổi Tô Kỳ mà làm nhiều chuyện như thế. May mà mọi việc đều suôn sẻ, chứ không hoàn toàn không thể nào theo đuổi cô được. ͏ ͏ ͏
Còn bây giờ Tô Kỳ chính là Tô Kỳ, không phải gương mặt nào cũng có thể thay thế. ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đi đâu đây? ͏ ͏ ͏
Sau khi ra ngoài, Giang Tả hỏi. ͏ ͏ ͏
- Đi lang thang, ừm, mua quần áo trước đi. Mua cho anh hai cái, tháng mười một sẽ lạnh lắm. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏