Chương 442
Giang Tả không nghĩ mình cần thêm quần áo, ở Thánh địa lạnh như vậy, hắn mặc đồ cộc tay không phải vẫn tốt sao. Giờ hắn đã đạt tới Nhị giai rồi, chuyện chịu lạnh hoàn toàn không phải vấn đề, mặc nhiều quần áo chỉ gây thêm phiền toái cho bản thân thôi. ͏ ͏ ͏
Nhưng Tô Kỳ thì mặc như người bình thường, cũng theo phong cách như bao người khác. Ngẫm lại, cô đang sống như một người bình thường hoàn toàn. Bởi vì cô đã kết hôn với một người bình thường nên xem ra không thể lạc lõng quá. ͏ ͏ ͏
Có điều chuyện mua quần áo vẫn nên nói sau. ͏ ͏ ͏
- Anh chưa cần mua ngay, cứ mua cho em trước đi. Anh chờ trời lạnh đã. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nhìn Giang Tả cười giòn tan: ͏ ͏ ͏
- Vậy nên nghe em hay nghe anh bây giờ nhỉ? ͏ ͏ ͏
Cuối cùng Giang Tả nói. ͏ ͏ ͏
- Nghe anh. ͏ ͏ ͏
- Được, vậy chúng ta đi mua quần áo, còn sau này em sẽ nghe lời anh. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ vừa nói vừa kéo Giang Tả đi, hoàn toàn không cho Giang Tả có cơ hội cự tuyệt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cạn lời. Vậy ý kiến của hắn có tác dụng hay không? Đều đã quyết như vậy, hắn còn nói gì được nữa? ͏ ͏ ͏
Cũng chỉ có thể làm theo. ͏ ͏ ͏
Đi trên đường, Tô Kỳ do dự hỏi: ͏ ͏ ͏
- Anh đã nhận lương chưa? Em nhớ tháng này anh mới chỉ đi làm mấy ngày. Nhà mình sẽ không chết đói chứ? ͏ ͏ ͏
Giang Tả nhàn nhạt nói: ͏ ͏ ͏
- Đừng lo lắng, không có ngày đó đâu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ cười nói: ͏ ͏ ͏
- Không có tiền thì anh nhớ bảo, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách. May mà em rất dễ nuôi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu. ͏ ͏ ͏
Lúc này Giang Tả nhìn thấy một nam một nữ trước mặt đang cãi nhau, là tình nhân hay vợ chồng nhỉ? ͏ ͏ ͏
Dù sao cũng là loại quan hệ tương tự. ͏ ͏ ͏
Lúc này, người phụ nữ hất tay người đàn ông ra rồi quay người muốn bỏ đi. ͏ ͏ ͏
- Ý em là gì, anh cắm đầu cắm cổ làm việc là vì ai? Chẳng phải chỉ quên mất nên đến muộn thôi sao? ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy những người này cãi nhau, Tô Kỳ dùng sức nắm lấy tay Giang Tả. Cô không muốn cãi nhau với Giang Tả như thế này. ͏ ͏ ͏
Chuyện có thể dùng tay giải quyết, việc gì phải dùng tới miệng. Tổn hại tình cảm lắm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng tiến đến gần Tô Kỳ hơn. Trên thực tế họ chưa từng cãi cọ ồn ào như vậy. ͏ ͏ ͏
Lúc này, người phụ nữ mới quay đầu lại và nói: ͏ ͏ ͏
- Anh luôn miệng nói, anh đi làm là vì em và các con, cứ như thể không có em và con thì anh sẽ không cần phải đi làm, không cần ăn cơm vậy. Đúng, anh không cần ăn cơm, uống gió tây bắc là có thể no rồi. Là em và bọn nhỏ đã liên lụy anh. ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ bỏ đi mà không hề quay đầu, để mặc người kia ngẩn ngơ đứng tại chỗ, nhất thời không thể phản ứng được trước những lời vợ nói. ͏ ͏ ͏
Có điều không đợi suy nghĩ cẩn thận, hắn đã đuổi theo. ͏ ͏ ͏
Thấy hắn chạy đi, Tô Kỳ liền quay đầu nhìn về phía Giang Tả. ͏ ͏ ͏
- Em thấy người phụ nữ kia nói cũng có lý, dù có em hay không thì anh vẫn phải kiếm tiền, cho nên anh không được tăng ca nữa, ngày nào cũng phải về nhà với em. Không được dùng lý do bận nuôi em để bỏ qua em. ͏ ͏ ͏
Giang Tả cũng không phản bác, hắn cảm thấy câu này nghe cũng có lý, nhưng sự thật đôi khi cũng chỉ là tương đối. ͏ ͏ ͏
Vì vậy, không phải tất cả đều diễn ra như mong muốn. ͏ ͏ ͏
Còn về việc không làm tăng ca để trở về cùng Tô Kỳ, điều này là nhất định đối với Giang Tả. Dù là bây giờ hay trước đây, hắn đều như thế. ͏ ͏ ͏
Hai người kia chỉ là đoạn nhạc đệm đối với họ, nhưng sẽ luôn có người bàn tán, chẳng hạn như Tô Kỳ ͏ ͏ ͏
- Anh nói xem lúc chúng ta có con có như vậy không? Anh sẽ cãi nhau với em sao? ͏ ͏ ͏
Giang Tả không trả lời, loại vấn đề này không trả lời được. Bởi sau khi đáp rồi, chắc chắn sẽ phải tiếp nhận hàng loạt những vấn đề vô lý sau đó của Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Thấy Giang Tả không trả lời, Tô Kỳ lại hỏi: ͏ ͏ ͏
- Vậy anh nói xem em có tốt không, em dễ nuôi thế cơ mà. ͏ ͏ ͏
Giang Tả gật đầu, vẫn không nói gì. ͏ ͏ ͏
- Lúc anh theo đuổi em không lạnh lùng như vậy. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bất mãn nói. ͏ ͏ ͏
- Lúc đó anh sợ cả hai xấu hổ nên mới luôn cố gắng tìm đề tài. ͏ ͏ ͏
Giang Tả đáp. ͏ ͏ ͏
Lúc đó mới vừa hẹn hò cùng Tô Kỳ, làm sao hắn có thể im lặng được. Cứ im thin thít thì dù may mắn tới đâu cũng không theo đuổi được cô. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mơ hồ nhớ, hình như ngày đó mỗi lần ra cửa hắn đều phải đọc rất nhiều sách, sợ không tìm được chủ đề để nói với Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Nếu Tô Kỳ cảm thấy nhàm chán thì cô ấy sẽ khóc. ͏ ͏ ͏
Bây giờ nghĩ kỹ lại, những cuốn sách hắn đọc lúc đó chẳng có tác dụng gì cả. Vừa bắt chuyện cùng Tô Kỳ, dù hai người không hề nói nhiều, cũng chỉ nói mà không suy nghĩ sâu xa, nhưng chung quy vẫn có thể duy trì câu chuyện. ͏ ͏ ͏
Sau khi trở về, Giang Tả khiếp sợ phát hiện hai người cứ thế trò chuyện trong một thời gian dài mà không thể giải thích được. ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, bắt được vào tay thì đâu cần phải lo lắng nọ kia, quả nhiên. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ giả vờ tức giận. ͏ ͏ ͏
- Được rồi, anh nói chuyện là được chứ gì. ͏ ͏ ͏
Giang Tả trực tiếp nói. Tuy rằng Tô Kỳ sẽ không thật sự tức giận, nhưng chỉ là mở miệng nói chuyện mà thôi, cũng không phải hắn không thể làm. ͏ ͏ ͏
- Này... ͏ ͏ ͏