Chương 447
Tô Kỳ khịt mũi, sau đó bắt đầu mở hộp. ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ nói nó rất quý giá, bảo chúng ta phải giữ gìn, nếu làm mất thì phải đền. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏
- Là pháp bảo các loại? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lắc đầu, cô không biết. ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó hộp được mở ra, bên trong có một chiếc hộp nhỏ, kèm theo một tờ giấy. Bên trên nói rằng đây là một pháp bảo vô song, hào quang vạn trượng, xin hãy đeo kính râm vào. ͏ ͏ ͏
Giang Tả, Tô Kỳ câm nín. ͏ ͏ ͏
Sau đó Tô Kỳ và Giang Tả nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ nói: ͏ ͏ ͏
- Chúng ta có nên đeo kính râm không? ͏ ͏ ͏
Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏
- Em có kính râm sao? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ suy nghĩ một chút rồi nhảy dựng lên nói: ͏ ͏ ͏
- Phòng của sư tỷ có, em đi lấy hai cái xuống đây. ͏ ͏ ͏
Sau đó, Tô Kỳ nhanh chóng chạy lên tầng. ͏ ͏ ͏
Giang Tả tò mò nhìn chiếc hộp nhỏ hơn, chiếc hộp này khác với chiếc hộp bên ngoài, tuy lớp vỏ rất bình thường, nhưng chiếc hộp này lại chặt hơn nhiều. ͏ ͏ ͏
Hơn nữa đây là một hộp gỗ, còn là linh mộc. Hiệu quả phong ấn rất tốt, cũng có thể ngăn cản linh khí tràn ra. ͏ ͏ ͏
Đóng gói thoạt nhìn trông khá đắt, nhưng bên trong thì khó nói. ͏ ͏ ͏
Còn về phần hào quang vạn trượng, Giang Tả không tin. ͏ ͏ ͏
Thế không phải đang nói với mọi người rằng ở đây có bảo vật sao? Trừ khi Tĩnh Nguyệt muốn mượn đao giết người, dùng cách này để xử lý hắn và Tô Kỳ. ͏ ͏ ͏
Tùy tiện nghĩ đã thấy không thể nào. ͏ ͏ ͏
Cho nên rất có thể là Tĩnh Nguyệt hãm hại họ, vậy lúc này có nên mở trực tiếp nó ra không? ͏ ͏ ͏
Không đợi Giang Tả ra tay, Tô Kỳ đã đi xuống với hai chiếc kính râm. Cô cầm một chiếc đeo lên giúp Giang Tả: ͏ ͏ ͏
- Đây, đeo vào cho anh. ͏ ͏ ͏
Sau đó cô lại đeo cho mình. Chuẩn bị xong xuôi, họ mới vây quanh thùng, tính toán nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ bắt đầu từng chút từng chút mở hộp ra, điều khiến Giang Tả kinh ngạc thực sự là hào quang vạn trượng có thật, còn là ánh hào quang cực kỳ mãnh liệt. ͏ ͏ ͏
Nếu không có kính râm, thực sự có chút chói mắt. ͏ ͏ ͏
Giang Tả phát hiện có kính râm thì sẽ không chói mắt, đương nhiên Tô Kỳ cũng nhận ra điều này. Sau đó cô trực tiếp mở hộp ra. ͏ ͏ ͏
Trước mắt hai người là một mảnh tuyết trắng, cả thế giới đều mất đi tiêu điểm. ͏ ͏ ͏
Giang Tả lập tức tới gần Tô Kỳ, Tô Kỳ cũng nhanh chóng đưa tay ra và nắm lấy tay hắn. ͏ ͏ ͏
- Ôi chao. ͏ ͏ ͏
Tay Tô Kỳ bỗng nhiên bị chạm phải. ͏ ͏ ͏
- Sao anh lại đột nhiên cử động. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Em không duỗi tay ra cũng không sao. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ dán vào Giang Tả nói: ͏ ͏ ͏
- Em bị mù rồi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả bèn đáp: ͏ ͏ ͏
- Anh cũng vậy, chắc phải đợi một chút. ͏ ͏ ͏
Kỳ thật, Giang Tả thật sự không ngờ bọn họ thực sự bị mù, nếu không có kính râm, có lẽ còn bị ảnh hưởng nhiều hơn. Lấy tu vi hiện tại của Giang Tả, dù là tiên thiên nhị khí cũng không có cách nào ngăn cản ánh sáng này. ͏ ͏ ͏
Mức độ của ánh sáng này rất cao, may mắn là không có yếu tố gây hại nào, nếu không rất dễ bị ảnh hưởng. ͏ ͏ ͏
Có vẻ như Tĩnh Nguyệt tỷ không nói dối, thậm chí còn nhiệt tình nhắc nhở như vậy. ͏ ͏ ͏
Với sự hiểu biết trong thời gian ngắn của Giang Tả về Tĩnh Nguyệt, thực sự không hề nghĩ cô ấy là một người như vậy. ͏ ͏ ͏
Nhưng khi cảm nhận được Đạo Quang, Giang Tả liền đại khái biết đây là gì. ͏ ͏ ͏
Đây thực sự có thể coi là một bảo vật. ͏ ͏ ͏
Chỉ có điều ánh sáng mạnh là thật, hào quang vạn trượng lại là giả, ánh sáng này vốn tự động mỏng dần, không thể chiếu ra khỏi căn phòng này. ͏ ͏ ͏
Một lúc lâu sau, Giang Tả và Tô Kỳ mới dần dần khôi phục tầm nhìn. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ giúp Giang Tả tháo kính râm, nói: ͏ ͏ ͏
- Em có xinh không? ͏ ͏ ͏
- Anh mù rồi, không thấy gì cả. ͏ ͏ ͏
Giang Tả vừa kiểm tra hộp vừa nói. Hắn nhìn thấy một ghi chú khác trên hộp. Trên đó viết đã cảm thấy sự quan tâm của sư tỷ dành cho hai đứa chưa? ͏ ͏ ͏
Giang Tả cạn lời. ͏ ͏ ͏
Hắn phát hiện bản thân hoàn toàn không biết phải nói gì về người chị này. ͏ ͏ ͏
Hãm hại không phải, tìm đường chết cũng không, nhưng có chút không thể giải thích được. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ trực tiếp xé rớt tờ giấy, tâm lý không chút dao động nào, giống như đã rất quen với tính cách này của sư tỷ. ͏ ͏ ͏
Một lúc sau, Tô Kỳ lấy ra một chiếc mặt nạ rất cứng. ͏ ͏ ͏
- Đây là cái gì? ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ tò mò hỏi. ͏ ͏ ͏
Giang Tả mở miệng nói: ͏ ͏ ͏
- Quang Ảnh, Quang Ảnh là mặt nạ của Huyền Vũ, được làm từ mai rùa của Huyền Vũ cao giai, có thể ngụy tạo khí tức, che giấu thân phận, tu sĩ Thất giai bình thường không thể nhìn thấu, vô cùng quý giá. ͏ ͏ ͏
Cộng thêm sức phòng ngự cực đại, mở phòng ngự có thể chống lại công kích của Lục giai trong vòng ba phút. ͏ ͏ ͏
Trực tiếp đánh vào mặt nạ, không tới Bát giai không thể đánh vỡ. ͏ ͏ ͏
Đây là pháp bảo cao cấp của Thánh địa. ͏ ͏ ͏
Nói rồi Giang Tả đưa cuốn sách thuyết minh cho Tô Kỳ, những gì hắn nói chính là nội dung bên trong cuốn sách. ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, không cần xem sách thuyết minh hắn cũng biết đây là vật gì, chỉ không biết đây là pháp bảo cao cấp của Thánh địa thôi. ͏ ͏ ͏
Có điều cái mặt nạ này thực sự rất xấu. ͏ ͏ ͏
Tô Kỳ lật xem hướng dẫn nói: ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ bảo là đưa cho anh, sợ em lo lắng tới việc anh bị lộ, nên mới đặc biệt lấy ra đồ ăn trộm bấy lâu nay. ͏ ͏ ͏
Giang Tả: “...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏