Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 454

Chương 454
- Nói nhiều như vậy, các người có thể cho tôi biết lý do hãm hại Mặc Ngôn sư muội lần này được không? ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt đột nhiên xuất hiện ở một bên hỏi? ͏ ͏ ͏
Lý do sao? ͏ ͏ ͏
Tự nhiên nổi hứng? ͏ ͏ ͏
Nhàm chán kiếm chuyện vui? ͏ ͏ ͏
Đơn thuần muốn giết chóc? ͏ ͏ ͏
Dù sao, lý do nhìn thì tưởng nhiều mà lại như không có. ͏ ͏ ͏
Tóm lại, ra tay trước rồi nói sau. Những chuyện khác chờ thu phục được Mặc Ngôn rồi tính. ͏ ͏ ͏
Kiểu gì đến lúc đó chẳng có lý do. ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt cạn lời. ͏ ͏ ͏
- Các người làm vậy không sợ khiến Mặc Ngôn tiên tử tổn thương sao? ͏ ͏ ͏
Đột nhiên có người ở bên cạnh Lục Nguyệt Tuyết hỏi. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử nói theo bản năng: ͏ ͏ ͏
- Không sao đâu. Nếu cô ấy thương tâm rời đi, vậy càng tốt. ͏ ͏ ͏
- Được rồi, nếu anh đã nói vậy, tôi quyết định, đời này tôi sẽ không rời khỏi đây. Hơn nữa các người thế mà lại thông đồng hãm hại tôi, đúng là đê tiện vô sỉ. ͏ ͏ ͏
Tiên nữ bên cạnh Lục Nguyệt Tuyết đột nhiên hét lớn. ͏ ͏ ͏
Bấy giờ mọi người mới kịp phản ứng, họ ngẩng đầu, phát hiện người vừa mới nói chuyện chính là ma tu Mặc Ngôn. ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y kinh ngạc hỏi: ͏ ͏ ͏
- Làm sao cô đi ra được? Không đúng, làm sao cô có thể xuất quan? ͏ ͏ ͏
- Ma tu Mặc Ngôn ta thiên phú dị bẩm, các người không thể hiểu được. Hơn nữa chỉ bằng mấy thứ kia của các người cũng muốn giữ chân ma tu Mặc Ngôn này? Không có khả năng đâu. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn đứng một bên kiêu ngạo nói. ͏ ͏ ͏
Lam Nguyệt cười đáp: ͏ ͏ ͏
- Nơi bế quan có cửa sau, chắc Mặc Ngôn đã đi bằng lối đó. ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người: “...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bị Lam Nguyệt lừa rồi, cô ấy cố ý. Bởi vì Xích Huyết Đồng Tử đã hỏi Lam Nguyệt, Lam Nguyệt còn thề rằng không có cửa sau. ͏ ͏ ͏
Cho nên bây giờ phải làm sao? ͏ ͏ ͏
Đám Xích Huyết Đồng Tử mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, Liễu Y Y nói: ͏ ͏ ͏
- Nếu không, hoặc không làm, hoặc đã làm thì làm tới cùng? ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: "Chúng ta nhiều người" ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
- Tôi không ý kiến. ͏ ͏ ͏
Nếu đã không có ý kiến, Biên Hải Đao Khách tự nhiên sẽ không nhiều lời. ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt Mặc Ngôn rất bình tĩnh: ͏ ͏ ͏
- Có thể các ngươi chưa từng được thấy sức mạnh thật sự của Mộng Yểm Không Gian. Cũng tốt, bây giờ ta sẽ để cho các ngươi được chứng kiến sự đáng sợ của ma tu Mặc Ngôn này. ͏ ͏ ͏
Một lúc sau... ͏ ͏ ͏
-Đau, Lục Nguyệt Tuyết, nhẹ, nhẹ một chút, nếu không tôi sẽ không khách khí. ͏ ͏ ͏
-Dừng lại, tôi không trêu chọc các người. ͏ ͏ ͏
-Các người muốn khai chiến với ma tu đúng không? ͏ ͏ ͏
-Có biết ma tu Mặc Ngôn là ai không? ͏ ͏ ͏
-Muốn nhìn thấy sự kinh hoàng của Mộng Yểm Không Gian hả? ͏ ͏ ͏
-Ối ối, cứu tôi, Lam Nguyệt sư tỷ, cứu em với!!! ͏ ͏ ͏
Ngày hôm sau, ͏ ͏ ͏
Nhóm Cảm Tri số 1! ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏
- Tại sao Phá Hiểu đại lão không online? Tôi muốn trả Mộng Tinh Thạch lại cho anh ấy. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết gửi một icon ngạc nhiên: ͏ ͏ ͏
- Sao cô vẫn có thể đứng dậy? ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏
- Không có gì, lúc xuất quan thuận tay cầm được đan dược bảo mệnh của Xích Huyết Đồng Tử. Trông nó có vẻ rất quý nên tôi tiện thể ăn luôn. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
- Xích Huyết Đồng Tử. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử gửi một icon kiêu ngạo: ͏ ͏ ͏
- Vô dụng thôi, hắn không thể bắt được tôi đâu. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách gửi một tin nhắn tới: ͏ ͏ ͏
- Nghe nói đan dược bảo mệnh của gia tộc Xích Huyết Đồng Tử có cấp bậc rất cao. Mỗi đệ tử vừa nhập môn đều sẽ có một viên, hơn nữa tuyệt đối không có viên thứ hai. ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn thật là một kẻ phá sản. Cô không sợ bị đánh chết sao? ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏
- Đánh Mặc Ngôn một chút quả nhiên tốt hơn hẳn, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon. Nhưng nếu Mặc Ngôn mà biết sợ thì mấy lần trước đã học ngoan rồi. Có điều hôm nay tôi cũng không liên lạc được với Phá Hiểu đạo hữu, không biết anh ấy có đến Đông Thủy đảo hay không? ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử: ͏ ͏ ͏
- Vậy chúng ta có đi hay không? Nhưng tôi phải về nhà một chuyến, xin tiền trước đã. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết rất ngạc nhiên: ͏ ͏ ͏
- Sao cô vẫn bình an vô sự? ͏ ͏ ͏
Mặc Ngôn tiên tử gửi một sticker khinh thường: ͏ ͏ ͏
- Chỉ là một Xích Huyết Đồng Tử thôi. ͏ ͏ ͏
Xích Huyết Đồng Tử: ͏ ͏ ͏
- Đừng để ý đến cô ấy, đang ngồi khóc hu hu trong góc đây này. Nhưng Đông Thủy đảo là một nơi tốt. Kem ở đó không tệ, Tam sư huynh có mang về cho tôi một lần. Có muốn qua ăn thử không? ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người: “...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Qua đó để ăn kem? ͏ ͏ ͏
Liễu Y Y: ͏ ͏ ͏
- Tôi không ý kiến, dù sao sư phụ của tôi cũng ở nơi đó. ͏ ͏ ͏
Lục Nguyệt Tuyết: ͏ ͏ ͏
- Tôi nộp tài liệu nghiên cứu về La Linh Cổ Mạn Hoa xong liền được chấp nhận, năm nay không cần làm ruộng nữa. Tôi cũng có thể đi. ͏ ͏ ͏
Biên Hải Đao Khách: ͏ ͏ ͏
- Tôi không ý kiến. ͏ ͏ ͏
Tiêu Tiểu Mặc: ͏ ͏ ͏
- Đưa cả Sơ Thanh và Sơ Tình đi đi. Sơ Thanh... ͏ ͏ ͏
Sơ Thanh: ͏ ͏ ͏
- Không đi, em phải đọc sách nên không đi đâu. Không lâu nữa là thi rồi, không xếp trước năm em sẽ bị chị gái đánh cho mất. ͏ ͏ ͏
Chỉ có điều tin nhắn này vừa được gửi đi, Sơ Thanh đã lập tức nhắn tiếp: ͏ ͏ ͏
- Chị gái lo lắng cho thành tích của em trai, thân là em trai không dám để chị gái phải phiền lòng, chỉ còn biết vùi đầu học hành chăm chỉ để báo đáp công lao dạy bảo của chị gái. ͏ ͏ ͏
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất