Chương 136: Giở Trò Ngáng Chân
- Đại sư khách khí, đây là việc của tôi. À ừ, tôi vào trong thắp nén hương, sau đó còn phải chạy về, nếu đại sư có việc bận bịu, cứ làm đi, không cần để ý đến tôi.
Hồ Tham nói xong, tiến vào Phật Đường, ngẩng đầu một cái, phát hiện không có tượng Phật, thay vào đó là một tấm vải lụa vàng kim, phía trên có họa chân dung của hai tôn Bồ Tát, đều là Quan Âm Bồ Tát.
Từ sau sự kiện lần trước, Hồ Tham cố ý trau dồi tri thức Phật giáo, biết đây là Thiên Thủ Thiên Nhãn Quan Âm, thần thông quảng đại, có thể cầu được nhiều chuyện hơn Tống Tử Quan Âm. Hồ Tham cũng không tham lam, yên lặng cầu nguyện, hi vọng bản thân và người nhà có thể bình an, sau đó thắp một nén hương phổ thông, lập tức cáo từ.
Phương Chính đưa tiễn Hồ Tham, lúc này mới mở ra phong thư, bên trong không phải gì khác, đúng là một tấm thiệp mời.
Mở ra xem, Phương Chính ngây ngẩn cả người...
- Đầu tháng sau Bạch Vân tự muốn tổ chức một trận pháp hội cầu phúc, mời ta đến hỗ trợ?
Phương Chính thực sự kinh ngạc!
Bạch Vân tự thế nhưng là chùa chiền lớn thuộc tầm trung, chiếm diện tích không nhỏ, tọa lạc trên núi Bạch Vân. Hàng năm, Bạch Vân tự tổ chức không ít pháp hội, gần như là tháng nào cũng có. Nhưng mà hàng năm, pháp hội kết thúc năm vẫn là quy mô lớn nhất, cũng là long trọng nhất, gọi là pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc.
Trận pháp hội này là cầu phúc cho người trong thiên hạ, cho nên, quả báo trong đó không phải là một tòa chùa chiền có thể gánh nổi, bình thường đều sẽ mời thêm mấy tòa chùa chiền khác cùng nhau tổ chức. Tất cả chùa chiền cùng tổ chức trận pháp hội này đều sẽ được in thành danh sách, còn có áp phích lớn treo ở bên ngoài. Cứ như vậy, vô luận là tin tức truyền thông, hay là cư sĩ và khách hành hương đi tham gia pháp hội, đều sẽ nhìn thấy những tấm áp phích này, đây là tuyên truyền danh khí cho mỗi tòa chùa chiền.
Có thể nói thế này, tất cả những chùa chiền có thể hợp tác với Bạch Vân tự tổ chức pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc, tương đương là những tòa chùa chiền được phía chính phủ tán thành, phát giấy chứng nhận chính quy. Mà chùa chiền không tư cách tham gia, chính là hoang dã. Mặc dù người ta không nói, người ta cũng không cho rằng đó là nhận thức đúng đắn. Nhưng đối với người đời mà nói, chính là như thế, Bạch Vân tự người ta cũng không có mời anh, anh có thể không biết xấu hổ nói chùa miếu hoang của anh là chùa chiền sao? Giả a? Lừa đảo a?
Đây chính là lực ảnh hưởng của Bạch Vân tự!
Cũng chính vì đủ loại chỗ tốt thế này, hàng năm, khi Bạch Vân tự tổ chức pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc, vô số chùa chiền đều sẽ tranh nhau tham dự. Nhưng mà Bạch Vân Thiền sư của Bạch Vân tự lại không phải loại người tham công danh lợi lộc, dưới tình huống bình thường, vô luận là chùa chiền lớn nhỏ, chỉ cần hắn biết đến, trên cơ bản đều sẽ phát ra thiệp mời. Bởi vậy, ở thành phố Hắc Sơn, Bạch Vân Thiền sư được vô số người kính trọng, không ai dám vọng nghị nhân phẩm của hắn.
Nhưng mà, Nhất Chỉ miếu lúc trước cũng không có được đãi ngộ này, dù sao thì miếu quá vắng vẻ, lại thêm Nhất Chỉ Thiền sư làm người điệu thấp, cho nên Bạch Vân tự cũng không biết đến sự tồn tại của Nhất Chỉ miếu. Bởi vậy, Nhất Chỉ miếu chưa bao giờ nhận được thiệp mời hỗ trợ tổ chức pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc.
Nghĩ đến hình ảnh ngày xưa, cứ đến thời gian này, Nhất Chỉ Thiền sư lại ngóng nhìn về phía Bạch Vân tự, nhỏ giọng nỉ non, yên lặng hỗ trợ niệm kinh cầu phúc. Phương Chính cười nói:
- Nhất Chỉ lão cha, trước kia người không được tham gia, lần này, chúng ta cũng được mời rồi, người cũng nên vui vẻ a? Ha ha...
Phương Chính mỉm cười, cẩn thận cất thiệp mời vào, pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc tổ chức vào đầu tháng sau, còn tới nửa tháng, hắn cũng không vội.
Một đoạn thời gian sau đó, mỗi ngày, Phương Chính quét dọn Phật Đường, niệm kinh, viết chữ, dắt chó, trêu con sóc, cuộc sống vẫn là ung dung tự tại...
Nhưng mà lại có người không được vui vẻ.
- Cái gì? Bạch Vân tự mời Nhất Chỉ miếu đi tham gia pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc?
Ngộ Minh một mặt chấn kinh nhìn hòa thượng trước mắt nói.
- Sư huynh, tôi vừa đạt được tin tức. Đã xác nhận, quả thật. Tôi biết anh và Nhất Chỉ miếu không hợp nhau, cho nên mới đến thông báo cho anh đầu tiên.
Hoằng Tường nói.
- Hoằng Tường, cậu làm tốt lắm, ngày sau sẽ có chỗ tốt cho cậu. Chuyện này chỉ cần nói cho tôi biết là được rồi, không cần nói với bất cứ ai khác, có biết không? Nhất là Ngộ Tâm sư huynh, người này quá thành thật, hơn nữa còn một mực có thành kiến với tôi, rất dễ nảy sinh phiền phức.
Ngộ Minh dặn dò.
- Yên tâm đi sư huynh, tôi đi theo anh, Ngộ Tâm sư huynh quá ngoan cố.
Hoằng Tường vỗ ngực bảo đảm nói.
Ngộ Minh gật gật đầu, suy nghĩ vấn đề làm sao để thu thập Phương Chính. Hai lần liên tục ăn thiệt thòi ở chỗ Phương Chính, nhất là một lần cuối cùng, bị Phương Chính răn dạy, mất hết mặt mũi ngay trước mặt nhiều người như vậy. Thù này không thể không thể báo!
Đúng lúc này, Hoằng Tường thấp giọng nói:
- Ngộ Minh sư huynh, kỳ thật, muốn thu thập Phương Chính kia cũng không khó khăn gì.
- Ồ? Cậu có biện pháp gì? Nói nghe một chút!
Ánh mắt Ngộ Minh sáng lên, hỏi.
Hoằng Tường lại gần, thấp giọng nói:
- Bạch Vân tự tọa lạc trên núi Bạch Vân, mặc dù núi Bạch Vân cũng thuộc vào dãy núi Trường Bạch, nhưng lại là núi liền sông, hàng năm luôn có dòng sông vây quanh, nếu muốn lên núi, phải đi đò ngang mới được... %#%$#@
Ngộ Minh nghe vậy, cười ha ha nói:
- Kế hay, kế này hay... Hừ hừ, đến lúc đó nhất định phải khiến cho Phương Chính mất hết mặt mũi, để xem hắn còn có mặt mũi nào đi tham gia pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc! Không chừng đến khi trở về, tâm pha lê phát tác, trực tiếp hoàn tục. Ha ha...
...
Phương Chính cũng không biết có người đang tính kế bản thân, cuộc sống vẫn y nguyên bình lặng.
Ngẫu nhiên có khách hành hương lên núi, thắp hương cầu phúc.
Trên núi không tuế nguyệt, nhoáng một cái nửa tháng đã trôi qua, mắt thấy pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc sắp sửa bắt đầu, Phương Chính cũng không thể không xuống núi một chuyến, tìm Vương Hữu Quý nhờ hỗ trợ một chút.
- Cái gì? Bạch Vân tự mời cậu đi tham gia pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc?
Vương Hữu Quý nghe xong, lập tức kích động vô cùng.
Phương Chính nhếch nhếch miệng, tại sao hắn lại cảm thấy Vương Hữu Quý còn vui vẻ hơn cả hắn đây a! Rốt cục ai mới là trụ trì vậy a?
Vương Hữu Quý thấy Phương Chính gật đầu, cười ha ha nói:
- Đây là chuyện tốt a! Thiên đại hảo sự a, Nhất Chỉ tự của cậu a, thật sự nổi danh rồi! Nếu có thể trở thành một điểm du lịch tâm linh a, trong thành phố ủng hộ thêm một chút, thôn chúng tôi cũng sẽ thịnh vượng theo a, ha ha...
Phương Chính lập tức bó tay rồi, quả nhiên, thôn trưởng đúng là thôn trưởng, suy nghĩ trong đầu căn bản là không cùng một đường thẳng với hắn.
- Được rồi, yên tâm đi, trong khoảng thời gian cậu đi ra ngoài, tôi sẽ cho người trong thôn thay phiên giúp cậu trông coi chùa chiền, cam đoan, lúc cậu trở về, không nhuốm bụi trần, một cọng lông cũng không mất được.
Vương Hữu Quý vỗ ngực bảo đảm nói.
Có Vương Hữu Quý cam đoan, Phương Chính an tâm, Vương Hữu Quý lại hỏi Phương Chính có đủ tiền để đi ra ngoài hay không, không đủ thì hắn cho thêm. Mặc dù Phương Chính cũng rất muốn, nhưng mà số tiền này cũng không phải là tiền hương hỏa, không thu được, thế là chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt. Mang theo một túi vải, đi ra khỏi thôn, trong túi đều là khẩu phần lương thực cho hắn trên đường đi Bạch Vân tự, nghèo như vậy, đoán chừng là không ăn cơm tiệm được rồi.
Ra khỏi thôn, rốt cục Phương Chính cũng bước lên con đường tiến về Bạch Vân tự, về phần con sóc và Độc Lang, đều lưu lại trong viện tự để trông nhà.
Kể từ khi Phương Chính lớn đến thế này, đây là lần đầu tiên hắn một mình đi xa như vậy, trong lòng cũng có chút rụt rè, nhưng mà vừa nghĩ tới địa phương bản thân sắp đến, lại có chút kích động nho nhỏ. Điều lo lắng duy nhất chính là không có nhiều tiền lắm a...
Thôn Nhất Chỉ cũng có xe đò, chạy từ thôn bên cạnh, mỗi ngày đều đi tới đi lui giữa mấy thôn xóm, sau đó thống nhất chạy đến huyện Tùng Vũ. Buổi chiều lại một đường chạy về, một ngày chỉ có một chuyến, dậy sớm có chỗ ngồi, dậy trễ cũng chỉ có thể chờ đến ngày mai.
Phương Chính lên xe, trong xe đều là người quen, mọi người cũng không xa lạ gì Phương Chính, cũng hăng say nói chuyện trên trời dưới đất...
Đến huyện Tùng Vũ, Phương Chính mua xong vé xe, nhìn xem chỗ ngồi, có chút lúng túng...