Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 141: Ai Thất Đức Như Vậy?

Chương 141: Ai Thất Đức Như Vậy?


         Đúng lúc này, Chu Lâm nhìn thấy một "bản thân" khác từ đằng xa đi tới, bên cạnh còn có hai người đi theo, nhìn không rõ lắm, vừa đi vừa trò chuyện gì đó, xem ra cô phi thường cao hứng...
Hai người bên cạnh rất mơ hồ, nhìn không rõ mặt, nhưng trong mơ hồ cô vẫn có thể nhìn ra một chút đặc thù. Chu Lâm từng học mỹ thuật, rất am hiểu nắm bắt chi tiết, nhìn một chút đã có thể phác hoạ ra bộ dáng đại khái của một người.
Lúc cô đang cẩn thận quan sát, hình tượng phá toái...
Chu Lâm chỉ cảm thấy trước mắt ánh nắng chói lòa, vô ý thức dùng tay che chắn, chờ sau khi thích ứng, Chu Lâm phát hiện, không thấy Phương Chính đâu! Tiểu hòa thượng đưa lưng về phía ánh nắng, mang theo vài phần thiền ý, thần bí khó lường kia cứ như vậy biến mất rồi!
Chu Lâm nhìn về phía bến đò nơi xa xăm, cảm thán nói:
- Quả nhiên là cao nhân... Không biết vừa rồi là ảo giác hay là giấc mộng, cảm giác thật chân thực.
Chu Lâm nhìn về phương xa, chắp tay trước ngực nói:
- Đa tạ đại sư chỉ điểm, ngày sau nếu như gặp được, nhất định sẽ cẩn thận.
Nói xong, Chu Lâm quay người mà đi.
Mà giờ này khắc này, Phương Chính ở đâu? Thật giống như thế ngoại cao nhân, biến mất a? Dĩ nhiên không phải...
- Ai thất đức như vậy, nắp cống đâu?!
Phương Chính vô cùng buồn bực ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không sai, sau khi thi triển Nhất Mộng Hoàng Lương, nhằm né tránh giải thích đủ loại phiền toái, hắn thật đúng là đã dự định chạy đi, kết quả là đi vội, sải bước dài, trực tiếp rơi vào trong một đường cống thoát nước.
Cũng may là đường cống này đã cạn, xem ra đã bỏ phế, lại thêm Tăng Y Màu Trắng bảo hộ cho hắn, mới không có rơi vào kết cục một thân bẩn thúi.
Bò lên, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Chu Lâm đi xa, khẽ lắc đầu, Phương Chính cũng đi đến bến đò.
- Thật có lỗi, không còn chỗ nữa, cậu nhẫn nại chờ chuyến sau đi.
Một tên nam tử cao lớn thô kệch trực tiếp ngăn cản Phương Chính.
Phương Chính nhìn xem chiếc thuyền còn chưa có đầy chỗ ngồi, nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, chẳng phải là trên thuyền vẫn còn có chỗ đấy a?
- Thật có lỗi, thuyền chúng tôi đã có nhiều người ngồi như vậy rồi, cậu vẫn là chờ chuyến sau đi.
Nam tử nói xong, nhảy lên thuyền, thúc giục, thuyền đi.
Phương Chính không hiểu ra sao, tình huống này là thế nào a? Nhưng mà Phương Chính cũng đã phát hiện, sự tình tựa hồ có điểm gì là lạ.
Phương Chính đợi một hồi, chuyến đò tiếp theo cũng tới, kết quả, Phương Chính đang muốn lên thuyền, vẫn là bị chặn. Người điều khiển chuyến đò cuối cùng trực tiếp nói với Phương Chính:
- Tiểu hòa thượng, cậu cũng đừng phí sức, nói cho cậu biết thế này. Cậu đắc tội với người, mấy chiếc thuyền chúng tôi đây, không chở cậu. Nếu cậu có bản sự, cứ việc đi qua, bằng không, vẫn là nên nghĩ cách làm thế nào giải quyết sự tình đi.
Phương Chính càng thêm hồ đồ rồi, một đường này hắn đi tới, ngoại trừ mấy tên tiểu tặc, cũng không có đắc tội ai a?
Càng tự hỏi, Phương Chính càng nghĩ không ra đầu đuôi manh mối, nhìn từng chiếc đò ngang đi đi về về, hắn lại không thể lên thuyền, cũng có chút gấp gáp.
Mặc dù Nghênh Xuân Pháp Hội đến hôm sau mới cử hành, nhưng hôm nay lại là thời gian đông đảo tăng nhân các chùa miếu tề tụ, dù sao, một trận pháp hội lớn như vậy, tụ tập nhiều tăng nhân từ các tòa chùa chiền khác biệt như vậy, sắp xếp vị trí từ sớm cũng là bình thường. Căn cứ theo quy củ, không tới được chùa chiền trong hôm nay, sẽ bị hủy đi tư cách tham gia pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc. Đây còn nhẹ, trọng điểm là Bạch Vân tự đã chủ động gửi thiệp mời cho ngươi, ngươi không đến? Chẳng phải đây chính là đánh mặt Bạch Vân tự sao? Trong vô hình lại đắc tội với người ta, ngày sau đừng hòng đến Bạch Vân tự tham gia pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc.
Thậm chí lúc những tòa chùa chiền khác tổ chức hoạt động, cũng sẽ không cho mời, người không nể mặt mũi, mời đến chỉ khiến bản thân khó chịu.
Bởi vậy, nếu không thể giải quyết chuyện này, hậu hoạn vô tận!
Phương Chính cũng có chút gấp gáp, đi đi lại lại bên bờ sông, suy nghĩ vấn đề làm thế nào để qua sông...
Bên kia bờ sông, một lão giả ngồi bên cạnh một cây cọc gỗ, miệng ngậm điếu thuốc lá.
Bên cạnh, một tăng nhân đứng đấy, cười nói:
- Đỗ lão, chuyện lần này, đa tạ.
- Hừ, một tên bại hoại Phật môn, còn muốn tham gia pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc?! Yên tâm đi Ngộ Minh, tên hòa thượng này, hoặc là tự bơi tới, hoặc là ở đối diện mà nhìn. Cả bến đò Bạch Vân này, đều phải cho tôi mấy phần mặt mũi. Tôi không mở miệng, sẽ không ai chở hắn!
Đỗ lão gõ gõ điếu thuốc lá, cười lạnh nói.
Ngộ Minh cười nói:
- Đúng thế, ở vùng này, Đỗ lão là bậc đức cao vọng trọng. Còn tên Phương Chính kia, ai... Không nói đến hắn, trong lòng lại khó chịu. Không làm một hài tử ngoan, không ăn chay niệm Phật, lại đi hãm hại lừa gạt... Ai...
- Ngộ Minh, cậu nói hắn lừa gạt nữ thí chủ, còn vụng trộm phóng hỏa vì để cho người khác tin hắn, đều là thật sao?
Đỗ lão vẫn có chút lo nghĩ.
Ngộ Minh nói:
- Đỗ lão, bần tăng không dám nói là thật hay giả, chẳng qua là từ sớm đã có lời đồn, người có tên cây có bóng, lại có thể lệch đi nơi nào?
Đỗ lão gật đầu nói:
- Cũng phải, tôi chưa biết gì về hòa thượng kia, nhưng mà tiểu tử cậu làm người không tệ.
Ngộ Minh nói:
- Đó là tự nhiên, Đỗ lão, tôi lên trên núi có việc, bên này xin giao cho người.
- Đi đi, pháp hội lần này, đứng trên vách núi có thể thu hết vào mắt, tình huống bên này thế nào cậu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Nếu đang có việc, tôi sẽ cho người đi tìm cậu.
Đỗ lão nói.
Ngộ Minh đại hỉ, vội vàng cáo từ rời đi.
- Đúng là đứng ở vách núi có thể thu hết vào mắt, ha ha... Rất tốt, vừa chuẩn bị pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc, vừa nhìn tên tiểu tử ngu ngốc này bất đắc dĩ, ngẩn người bên bờ sông, ha ha... Thật tuyệt, quá tuyệt vời! Hả giận a!
Ngộ Minh cao hứng trong lòng, vừa hát vừa đi lên núi, phảng phất như hắn đã thấy cảnh Phương Chính xám xịt trở về Nhất Chỉ tự, sau đó đóng cửa chùa.
Ngộ Minh lên núi, nhìn thấy người của các đại viện tự đã đến đông đủ không sai biệt lắm, Ngộ Minh thấp giọng nói bên tai Hoằng Tường:
- Cậu đi xuống dưới núi nhìn một chút, chuyện Phương Chính, tuyệt đối không được để xảy ra sự cố.
- Yên tâm đi, Ngộ Minh sư huynh, Đỗ lão thế nhưng là thúc thúc của tôi, chút chuyện này cam đoan sẽ giúp anh làm tốt!
Nói xong, Hoằng Tường xuống núi.
Hoằng Tường xuống núi, ngồi song song với Đỗ lão, nhìn Phương Chính bên bờ sông đối diện bồi hồi không chịu rời đi, nở nụ cười, thầm nghĩ:
“Tiểu tử, ngươi khiến chùa chúng ta thiếu hương hỏa, ta khiến chùa miếu của ngươi không thể tiếp tục mở cửa... Hừ hừ...”
Hiện tại Phương Chính thật sự có chút phiền muộn, đò ngang không chịu chở hắn, làm thế nào qua sông đây a.
Lúc Phương Chính đang bối rối chưa có cách, mặt sông bỗng nhiên nổi lên một mảnh bọt nước, linh quang lóe lên, Phương Chính cười nói:
- Có!
Phương Chính ngồi xổm người xuống, nói với bờ sông:
- Có cá không a?
Bên kia bờ sông, Hoằng Tường nhìn thấy Phương Chính đột nhiên ngồi xổm ở bờ sông, miệng đang lẩm bẩm nói gì đó, gãi gãi đầu nói:
- Thúc thúc, tên kia đang làm gì?
- Thúc gì mà thúc? Một chút giác ngộ cũng không có sao? Khó trách Bạch Vân tự không thu nhận cậu, nhớ kỹ, về sau gọi tôi là thí chủ! Cậu đã xuất gia, có hiểu không?
Đỗ lão quát lớn.
Hoằng Tường vội vàng sửa lời nói:
- A Di Đà Phật, bần tăng biết. Thí chủ, Phương Chính kia đang làm gì a?
- Trời mới biết hắn đang làm gì, lải nhải lẩm bẩm với nước sông, chắc là điên rồi a...
Đỗ lão xem thường nói.
Đúng lúc này, con mắt Đỗ lão bỗng nhiên trừng to, hắn là một lão ngư dân, chuyện khác có thể không rành, chèo thuyền, xem nước, nhìn cá lại thiện nghệ vô cùng! Hắn mười phần xác định, bên cạnh hòa thượng kia có một bầy cá!
- Thời điểm này, sao bầy cá lại tụ tập ở bến đò? Ở bến đò hẳn là không có cá mới đúng a...
Đỗ lão ôm một bụng nghi hoặc. Về phần cho người đi đánh cá? Một đoạn sông Bạch Vân này cấm đánh bắt cá, cho nên bầy cá này cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Hoằng Tường ở bên cạnh lại không hiểu những chuyện này, chỉ nhìn thấy mặt nước nổi bọt, cũng có chút hiếu kì.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất