Chương 172: Bùa Thật Lớn
Phương Chính trực tiếp giả bộ như không nhìn thấy, nói:
- Vương thí chủ, chú muốn uống nước, cứ tự nhiên ra sau bếp uống đi, tôi cần vẽ hai tấm bùa trước đã.
- Tôi đi đây!
Vương Hữu Quý lên tiếng, đi ra sau bếp.
Phương Chính lấy ra bút mực giấy nghiên, cắt giấy vàng thành một mảnh dài, thủ pháp cực kỳ thuần thục, không cần đao, không cần kéo, xé ra đã là một đường thẳng, thẳng tắp không có một dấu vết nào! Trải giấy vàng ra, mài mực, trộn lẫn mực đỏ vào, bút chấm mực nước, hít sâu một hơi, trong nháy mắt, cả người như hóa thành Bất Động Phật, hai mắt nhìn chăm chú, trầm ổn như núi non, hạ bút! Giống như có tiếng long ngâm nương theo, sấm chớp rền vang!
Ý niệm đến đâu, tay họa đến đấy, bút như thần long loạn vũ, chỉ trong một phút, một loại bùa chú vô cùng phức tạp đã được Phương Chính múa bút một mạch mà thành!
Thời điểm cuối cùng nâng bút lên, trên lá bùa phảng phất như có ánh sáng vàng rực lập lòe, lại giống như là ảo giác. Nhưng Phương Chính cũng không có để ý đến những chuyện này, mà là sau khi buông bút lông xuống, vỗ bàn một cái, Hoàng Phù đằng không bay lên, hai tay cùng xuất trận, bá bá bá ba tiếng, xếp thành hình lục giác! Lúc này Phương Chính mới dùng giấy lớn gói lá bùa lại thật cẩn thận, thu hồi bút mực giấy nghiên, đứng chờ Vương Hữu Quý.
Mặc dù Vương Hữu Quý rất thích nước của Phương Chính, nhưng bụng người chỉ có bao nhiêu đó, đi tới sau bếp, ừng ực ừng ực uống liên tục hai bát lớn, chỉ cảm thấy sảng khoái lâm ly, toàn thân thoải mái, muốn uống thêm nhưng không uống nổi nữa, lúc này mới ra ngoài.
Đồng thời hắn cũng tò mò, rốt cục là Phương Chính muốn vẽ bùa gì...
Nhưng đến khi hắn đi ra, chỉ thấy Phương Chính đã dọn bàn xong, đang đứng dưới cây Bồ Đề nhìn hắn a. Cây Bồ Đề vô cùng xanh biếc, tiểu hòa thượng áo trắng đứng dưới gốc cây, tỏa sáng thông thấu, thật sự khiến hai mắt Vương Hữu Quý tỏa sáng, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này thật đúng là trời sinh một bộ cốt nhục Phật gia...
- Phương tiểu tử, chẳng phải cậu muốn vẽ bùa sao?
Vương Hữu Quý hỏi.
Phương Chính cười ha ha nói:
- Đã vẽ xong, đây, ở trong này. Một hồi nữa xuống núi, xin nhờ Vương thí chủ gửi đến địa chỉ này. Còn đây là tiền chuyển phát nhanh.
Phương Chính đã sớm tìm hiểu cẩn thận giá cả chuyển phát nhanh, chuyển phát nhanh Nhất Lộ có tốc độ nhanh nhất, thái độ phục vụ tốt nhất, quan trọng là bảo đảm chuyển đến ngay trong ngày! Cứu người như cứu hỏa, Phương Chính tự nhiên không thể tiết kiệm tiền. Hiện tại hắn đã móc ra hết chút vốn liếng sau cùng.
Vương Hữu Quý thấy vậy, vội vàng nói:
- Cậu quên đi, một hai chục đồng thế này, thúc thúc của cậu vẫn có thừa. Đồ vật tôi cầm, gửi đồ tôi giải quyết giúp cậu, còn tiền thì cậu giữ lại đi.
Phương Chính đưa đẩy mấy lần, Vương Hữu Quý căn bản là không muốn, cầm theo lá bùa và địa chỉ, lập tức xuống núi.
Phương Chính cười khổ gãi gãi đầu, có vẻ như Vương Hữu Quý chưa bao giờ coi hắn là hòa thượng, vẫn luôn coi hắn là người nhà… Lúc đông người mới kêu trụ trì, gọi trụ trì, bảo đảm lễ tiết. Còn những lúc chỉ có hai người, trực tiếp dẹp hết, nhưng mà cảm giác này thật tốt a! Hắn thích cảm giác này, mặc dù không có cha mẹ, nhưng mà hắn dám lớn tiếng nói với tất cả mọi người, hắn có rất nhiều cha mẹ! Hắn chưa bao giờ thiếu khuyết tình yêu! Chỉ có thiếu tiền thôi!
Vương Hữu Quý xuống núi, Phương Chính gửi cho Triệu Đại Đồng một tin tức:
- Đồ vật đã gửi chuyển phát nhanh, sau khi nhận được, báo lại cho bần tăng. Bần tăng dạy cậu cách dùng.
Không sai, Nhất Mộng Hoàng Lương của Phương Chính không có khả năng bao trùm cả nước giống như tín hiệu 4G, nhưng có thể xác định vị trí để nhập mộng, vị trí nhập mộng, chính là lá bùa kia! Lá bùa chỉ là một thiết bị định vị giúp Phương Chính kết nối, cụ thể phải thao tác thế nào, Phương Chính còn phải làm thêm chút chuyện khác.
- Cái gì? Sự tình của Vân Tĩnh, cậu nói với đại sư rồi?
Mã Quyên nhìn chằm chằm Triệu Đại Đồng, kêu lên.
Triệu Đại Đồng nói:
- Nói a, bằng không thì sao? Cậu xem, chủ nhiệm lớp, hiệu trưởng, bác sĩ tâm lý, cảnh sát đều đã tới, có tác dụng sao? Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, thế nên mới tìm đến đại sư.
- Vấn đề là đại sư... Đại sư có thể có biện pháp sao? Đây là bệnh tâm lý a!
Mã Quyên kêu lên.
- Cũng bởi vì là bệnh tâm lý tôi mới tìm đại sư a, đừng quên, tăng nhân đều là chuyên gia tâm lý, rất nhiều người đều là được cao tăng chỉ điểm, khai ngộ, mới có thành tựu.
Triệu Đại Đồng lý trực khí tráng nói.
Mã Quyên cười khổ nói:
- Vấn đề không phải như vậy, nếu như mặt đối mặt, tôi cũng tin tưởng đại sư sẽ có một vài biện pháp. Phật pháp chú trọng độ người, không phải độ nhục thân, mà là độ linh hồn. Nói đơn giản hơn một chút, chính là độ hóa tư tưởng, cho nên mới có cách nói đệ tử Phật gia đều là Thiệt Trán Liên Hoa. Nhưng mà, đại sư rõ ràng không đến được, chỉ là gửi tới một vật, chỉ bằng một đồ vật như thế là có thể giúp Vân Tĩnh thoát khỏi khúc mắc sao? Chuyện này... Cũng quá khó đi... Hoặc là nói, không thực tế.
- Có thực tế hay không, đừng nói trước, được rồi, các cậu hiểu rõ quá khứ của Vân Tĩnh nhất, các cậu kể lại cho đại sư nghe đi. Để tôi kể, tôi thật không thể kể ra được gì, nhớ kỹ a, phải khắc hoạ tình cảm dạt dào, tài hoa hơn người, chân thực...
Triệu Đại Đồng còn chưa nói xong, chỉ thấy Mã Quyên và Hồ Hàn một bộ tư thế muốn đánh người, lập tức ngậm miệng.
Phương Chính xem xong hết thảy tin tức liên quan tới Phương Vân Tĩnh do Triệu Đại Đồng gửi tới, thở dài nói:
- Đúng là một nữ tử đáng thương... Phật nói nhân quả, nhân kiếp trước, quả đương thời, đương thời cực khổ là bởi vì kiếp trước thiếu nợ. Như vậy, đương thời trả nợ, kiếp sau sẽ thế nào?
Phương Chính phát hiện, chút vốn liếng Phật pháp của bản thân thật sự không đủ dùng.
Để điện thoại di động xuống, Phương Chính yên lặng suy nghĩ, làm thế nào để dẫn dắt Phương Vân Tĩnh thoát khỏi khúc mắc. Nhất Mộng Hoàng Lương nhìn như cường đại, nhưng nếu như vận dụng không hợp lý, rất có thể sẽ mang đến hiệu quả hoàn toàn trái ngược.
Cũng giống như Độc Lang, bởi vì Phương Chính hiểu rõ Độc Lang, cho nên mới có thể hợp ý, một núi gạo khiến cho hắn quên hết tất cả; bởi vì đã hàn huyên với Lý Phượng Tiên, biết được một chút quá khứ và khát vọng của Lý Phượng Tiên, cho nên mới có thể nhập mộng, khiến cô thức tỉnh.
Nhưng còn Phương Vân Tĩnh? Mặc dù đã gặp cô, cũng đã trao đổi, nhưng đều là một chút vấn đề không liên quan, nghĩ đến nữ tử một cái nhíu mày một nụ cười đều mang vẻ tài trí xinh đẹp, Phương Chính nhịn không được lắc đầu. Ra tay thế nào, đây mới là vấn đề Phương Chính cần phải cân nhắc.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra...
Ngày thứ hai, giữa trưa.
- Đại Đồng, đây chính là đồ vật đại sư gửi cho chúng tôi? Sao lại lớn như thế?
Hồ Hàn nhìn một cái hộp trong tay Triệu Đại Đồng, hỏi.
- Có thể là một loại sản phẩm công nghệ cao nào đó.
Triệu Đại Đồng thuận miệng đoán bừa.
- Được rồi, đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian mở ra xem. Tôi rất hiếu kì, rốt cục là đại sư gửi tới món pháp khí gì.
Mã Quyên kích động kêu lên, mặc dù các cô cũng không quá tin là Phương Chính có thể giải khai khúc mắc trong lòng Phương Vân Tĩnh chỉ bằng một món đồ vật. Nhưng mà, vẫn rất hiếu kì a...
Triệu Đại Đồng vội vàng xé mở giấy gói, mở ra lớp thứ nhất, trong bao giấy còn có một bọc giấy!
Tiếp tục xé đi! Vẫn là bọc giấy!
Xé đi!
Xé đi!
Xé đi!
...
- Đại Đồng, cậu chậm rãi chơi đi, tôi đi ngủ trước đây.
Hồ Hàn vỗ vỗ bả vai Triệu Đại Đồng, nói đùa.
Triệu Đại Đồng cũng muốn bó tay rồi, bọc giấy lớn đã xé thành hộp diêm, nhưng vẫn còn một lớp! Đây là đùa giỡn sao? Xé đến bây giờ, ngay cả bản thân Triệu Đại Đồng cũng không tin, một vật nhỏ như vậy, có thể giải quyết được vấn đề của Phương Vân Tĩnh.
Ngay lúc Triệu Đại Đồng sắp tuyệt vọng, rốt cục cũng mở ra lớp giấy gói cuối cùng, lộ ra đồ vật bên trong, một lá bùa màu vàng hình lục giác!
- Cái này...
Triệu Đại Đồng nhìn về phía những người khác.
Mã Quyên, Hồ Hàn đồng loạt trợn tròn mắt.
Hồ Hàn gượng cười hai tiếng nói:
- Đại sư không phải là đang trêu chọc chúng ta chứ? Một lá bùa có thể giúp được Vân Tĩnh sao? Còn gói trong nhiều lớp giấy như vậy? Đây là sợ mất sao?
- Bất kể thế nào, thử một chút đi, tôi cảm thấy đại sư rất thần kỳ. Người ta có thể nhìn thấy phúc họa may rủi của chúng tôi, vẽ ra một lá bùa lợi hại cũng không thành vấn đề a.
Người là do hắn mời, đương nhiên Triệu Đại Đồng phải nói chuyện cho Phương Chính rồi.
Mã Quyên cũng nói:
- Cũng đúng, đại sư không phải loại người sẽ làm chuyện vô nghĩa. Hẳn là các cậu chưa quên a, chuyện một chiếc giày và dây thừng lúc trước? Tôi cảm thấy, bất cứ hoài nghi gì cũng đều không đáng tin bằng thực tiễn! Không bằng cứ thử một chút đi?
- Mã Quyên, thử một chút không thành vấn đề, nhưng có vấn đề a, dường như hôm nay là chủ nhiệm lớp của các cậu gác đêm a? Hơn nữa, còn chưa biết được món đồ chơi này phải dùng thế nào, nếu chỉ cần mang trong người thì cũng là đơn giản, nhét vào là được rồi. Nhưng nếu cần đốt thành tro pha nước uống, cậu cảm thấy chủ nhiệm lớp cổ hủ của các cậu có thể đồng ý sao? Tôi cảm thấy, nếu để cho tôi đi làm, tám thành là sẽ bị đánh chết.
Triệu Đại Đồng nói.
Mã Quyên, Hồ Hàn lập tức trợn tròn mắt, đúng vậy a, việc này khó làm a!
Nhưng cuối cùng, mấy người vẫn lựa chọn hỏi Phương Chính cách dùng lá bùa này trước đã, sau đó mới tính tiếp.
- Rất đơn giản, đặt ở dưới gối đầu của Phương Vân Tĩnh là được rồi, sau đó thông báo lại cho bần tăng, còn lại cứ việc giao cho bần tăng là được.
Phương Chính trả lời.
Mấy người nghe vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra, bốn người đi tới ký túc xá của Phương Vân Tĩnh, bởi vì chuyện của Phương Vân Tĩnh, cửa sổ của ký túc xá đều đã bị đóng lại, ban đầu còn có một nữ tử ở cùng phòng với Phương Vân Tĩnh, nhưng sau khi Phương Vân Tĩnh xảy ra chuyện, cô đã bị người trong nhà cưỡng chế yêu cầu dọn ra ngoài.
Mỗi lúc trời tối đều sẽ có hai người đến trông chừng Phương Vân Tĩnh... Một nam một nữ.
Vừa tiến vào ký túc xá, đã thấy một nữ tử trung niên đang ngồi bên cạnh Phương Vân Tĩnh, không ngừng nói gì đó, nhưng Phương Vân Tĩnh vẫn cứ như vậy, hai mắt u ám nhìn thẳng, lời gì cũng không nói, cái gì cũng không ăn.
Bốn người vội vàng chào hỏi, nữ tử thở dài nói:
- Một đứa trẻ ngoan biết bao, ai...
Mã Quyên nói:
- Cô giáo, chuyện này cũng không có cách, bất kỳ ai trải qua chuyện như vậy, đoán chừng là cũng sẽ không tốt hơn cô ấy bao nhiêu? Nếu là tôi, có thể cũng sẽ như vậy...
- Mã Quyên nói rất đúng, chuyện này đả kích cô ấy quá lớn.
Một giọng nam vang lên từ phía sau, sau đó, một nam tử anh tuấn thân cao một mét tám chen vào trong, vừa tiến đến cũng không thèm nhìn mấy người Triệu Đại Đồng, lập tức đi vào xem Phương Vân Tĩnh, dáng tươi cười như ánh nắng, lực sát thương đối với nữ nhân cũng không phải là bình thường.
Triệu Đại Đồng thấy vậy, một bước ngăn trước mặt nam sinh, âm dương quái khí nói:
- Lưu Vân Tô, sao đi đâu cũng thấy cậu vậy? Cậu theo đuôi Vân Tĩnh a?
Lưu Vân Tô cười ha ha nói:
- Triệu Đại Đồng, cậu nói bừa gì vậy? Đều là bạn học... Cô giáo, em vừa liên hệ được một chuyên gia tâm lý, đoán chừng là sẽ đến ngay thôi. Tài xế của em đã đi đón.
- Cậu mời chuyên gia tâm lý?
Mã Quyên và cô giáo đồng thời kinh ngạc nhìn Lưu Vân Tô.
Lưu Vân Tô hất tóc mái một cái, cười nói:
- Tôi chỉ là một tên lười a, bảo tôi thức đêm trông chừng Vân Tĩnh, tôi không làm được. Nhưng nếu là tốn ít tiền để giúp đỡ đồng học, vẫn là có thể.
Triệu Đại Đồng nghe vậy, chép miệng nói:
- Cậu cũng biết cậu lười sao?
Lưu Vân Tô cười ha ha nói:
- Có tiền có vốn liếng mới có tư cách để lười, có vài người, mỡ thịt cũng không ít, ra sức là được rồi.