Chương 173: Chuyên Gia Và Lá Bùa
Triệu Đại Đồng nghe xong, trừng mắt một cái, cả giận nói:
- Có tin tôi đánh cậu hay không?
- Cô giáo, hình như tên này là bên khoa thể dục, không có việc gì lại chạy đến chỗ chúng em náo loạn a? Còn nữa, cô xem một chút, tên này, tròng mắt trâu trừng loạn, đây là muốn đánh người a?
Lưu Vân Tô tranh thủ thời gian tố cáo.
Cô giáo là người từng trải, liếc mắt là nhìn ra hai người trước mắt này đã xảy ra chuyện gì, cười khổ một tiếng nói:
- Được rồi, hai người các cậu đừng làm rộn, thật sự muốn làm ầm ĩ thì đi ra ngoài tranh cãi. Vân Tô, chuyên gia mà cậu nói khi nào thì đến?
- Đến rồi!
Điện thoại của Lưu Vân Tô bỗng nhiên rung lên, cười nói.
- Không cần.
Triệu Đại Đồng nghe xong, trong lòng đang nhịn đầy bụng tức giận, lấy linh phù ra, nói:
- Tôi cầu được bùa, một lá bùa xuất ra, dễ dàng giải quyết.
Lời này vừa nói ra, Hồ Hàn, Mã Quyên đồng loạt nghiêng đầu đi, đối với Triệu Đại Đồng, bọn hắn xem như là triệt để bó tay rồi! Chuyện thỉnh bùa chú này, mặc kệ là có hữu dụng hay không, nhưng tuyệt đối không nên khoe khoang thế này, lấy ra khoe trong tình huống này! Đây quả thực... Đồng đội như heo a! Mất mặt a!
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Lưu Vân Tô lập tức bật cười tại chỗ, ngay cả cô giáo cũng cười theo.
Lưu Vân Tô cười nói:
- Triệu Đại Đồng, cậu đúng là càng sống càng lạc hậu, thời đại nào rồi, cậu còn tin cái này? Đương nhiên, không phải là chê bai văn hóa truyền thống, mà là... Đây chỉ là ký thác tâm lý, cậu còn cho rằng nó có thể chữa bệnh sao? Đầu óc này của cậu, cũng không sai khi chọn thi năng khiếu thể dục, nếu không, chúng tôi đã không gặp được nhau.
Triệu Đại Đồng nói xong cũng hối hận, nhưng lời gì cũng đã nói ra miệng, liều mạng cũng phải chống đỡ đến cùng, trong lòng thầm mặc niệm:
- Đại sư, cậu nhất định phải giúp tôi tranh một ngụm khẩu khí đấy a, nếu không, mặt mũi này của tôi xem như là vứt sạch...
Thế là Triệu Đại Đồng nói:
- Có thể chữa bệnh hay không, thử qua mới biết được! Đừng quên, tri thức bắt nguồn từ thực tiễn! Về phần cậu, hừ hừ... Nếu không phải cha cậu có tiền, chúng tôi cũng không gặp nhau đâu.
Lưu Vân Tô lại xem thường nói:
- Đầu thai cũng là một loại kỹ năng sống, kỹ năng của cậu không tốt, còn châm chọc tôi sao? Được rồi, dùng một câu hot trend, cậu đã thua từ vạch xuất phát! Từ lúc đầu thai tôi đã mạnh hơn cậu!
Triệu Đại Đồng tức giận, ngoại trừ trừng mắt, lời gì cũng cũng không nói ra được.
Mã Quyên thấy vậy, vội vàng nói:
- Được rồi, hai người các cậu chớ làm ầm ĩ nữa, muốn cãi nhau thì đi ra ngoài mà cãi. Vân Tĩnh cần nhất là yên tĩnh!
Lưu Vân Tô mỉm cười, nói:
- Được được, không nói. Thôi, tôi đi đón chuyên gia.
Nói xong, Lưu Vân Tô đi ra ngoài, Triệu Đại Đồng bất mãn lầm bầm nói:
- Đã có tám người bạn gái, còn muốn tai họa Vân Tĩnh nhà chúng ta, thứ quái quỷ gì a!
- Đông!
Mã Quyên trực tiếp vỗ cho Triệu Đại Đồng một bàn tay, nói:
- Nói bậy gì đó? Chú ý tình huống một chút có được không hả!
Triệu Đại Đồng nghe vậy, nhếch nhếch miệng nói:
- Tôi đây không phải là muốn tốt cho cô ấy sao, tên khốn này, rõ ràng là một tên hoa hoa công tử, tôi nói cậu nghe a, sau khi Vân Tĩnh khỏe lại, nhất định phải căn dặn cô ấy, tuyệt đối đừng để ý đến hắn.
Mã Quyên trợn mắt nhìn Triệu Đại Đồng, nói:
- Mặc kệ cậu!
Sau đó, Mã Quyên đoạt lấy linh phù, đưa cho cô giáo nói:
- Cô giáo, lá búa này là chúng em cùng nhau cầu được, nghe nói rất linh. Đặt ở dưới gối đầu của Vân Tĩnh, hẳn là sẽ có chỗ tốt.
Cô giáo nhận lấy, cười nói:
- Để các cậu phí tâm.
Sau đó, cô giáo cầm lá bùa đặt xuống dưới gối đầu của Vân Tĩnh.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lưu Vân Tô dẫn theo một nữ tử đầu đầy hoa râm đi đến, mặc dù nữ tử đã đầu đầy hoa râm, nhưng mà tinh khí thần vẫn vô cùng tràn đầy, mỗi nét mặt đều rất có lực tín phục. Phía sau còn có một nam tử đi theo, nam tử từ đầu đến cuối đều một mực cung kính, hẳn là tài xế của Lưu Vân Tô.
- Vương thúc, chút nữa còn phải làm phiền chú đưa chuyên gia trở về.
Lưu Vân Tô nói.
Nam tử cười nói:
- Thiếu gia khách khí, tôi chờ ở bên ngoài.
Lưu Vân Tô gật đầu, nam tử rời đi.
- Chậc chậc, đến trường còn dẫn theo tài xế, thật đúng là đại thiếu gia có tiền, quý báu quá a.
Triệu Đại Đồng âm dương quái khí nói.
Lưu Vân Tô hơi ngẩng đầu, nói:
- Cho nên, trước khi đầu thai nhất định phải mang theo đầu óc, mang đầy cơ bắp, vô dụng.
Triệu Đại Đồng lập tức nổi điên...
Lưu Vân Tô không để ý tới Triệu Đại Đồng, tiến lên phía trước nói:
- Cô giáo, vị này là chuyên gia tâm lý Đổng Nguyệt Như đến từ Thịnh Kinh. Dì Đổng, đây là cô giáo của chúng tôi, Tôn Nhiễm.
Cô giáo và chuyên gia chào hỏi hai câu, Đổng Nguyệt Như lập tức nói:
- Nếu không có chuyện gì khác, chúng tôi bắt đầu ngay đi. Nói thật, nếu không phải là Tiểu Lưu thúc giục, tôi cũng không thể tới đây nhanh như vậy. Bên kia còn có chuyện chưa xử lý xong, bên này vừa xong việc, tôi phải lập tức trở về.
Tôn Nhiễm cười nói:
- Vậy xin làm phiền chuyên gia, Vân Tĩnh là một đứa trẻ ngoan, chỉ là trong nhà đột nhiên gặp phải biến cố, ai...
Đổng Nguyệt Như gật đầu nói:
- Chuyện của cô ấy, tôi cũng đã biết được đại khái. Đúng thật là một đứa trẻ đáng thương...
Lưu Vân Tô nói:
- Cô giáo, Dì Đổng là chuyên gia tâm lý nổi tiếng, am hiểu nhất là chữa bệnh bằng liệu pháp thôi miên. Chút nữa mọi người phải giữ yên lặng, tốt nhất là lui ra ngoài mới được.
Tôn Nhiễm lo lắng nhìn Vân Tĩnh nói:
- Tôi sợ Vân Tĩnh đột nhiên nổi điên, nếu như vậy...
Đổng Nguyệt Như cũng nói:
- Ở lại cũng được, nhưng ngàn vạn không thể lên tiếng.
Đám người đồng loạt gật đầu.
Lưu Vân Tô cười ha ha nói:
- Dì Đổng, lần này nhờ cả vào cô, nếu cô không thể chữa hết cho Vân Tĩnh, có khả năng ai đó lại muốn đi cầu Thần bái Phật.
- Cầu thần bái Phật?
Đổng Nguyệt Như ngạc nhiên.
Lưu Vân Tô nói:
- Đúng vậy a, bạn học của tôi còn đi cầu bùa chú a, nói là một lá bùa xuất ra, dễ dàng giải quyết. Chậc chậc...
Đổng Nguyệt Như khẽ lắc đầu, không nói gì thêm, nhưng mà ánh mắt kia đã biểu lộ hết thảy, rõ ràng là đang nói:
- Nói hươu nói vượn!
Đám người Triệu Đại Đồng cũng đã gặp qua sự thần kỳ của Phương Chính, Mã Quyên nói:
- Lưu Vân Tô, cậu cũng đừng tiện miệng khiêu khích! Chúng tôi đi cầu bùa chú, dĩ nhiên là phải có tác dụng!
Đổng Nguyệt Như cũng không muốn giải thích nhiều lời với bọn trẻ, phất phất tay ra hiệu mọi người giữ yên lặng.
Tôn Nhiễm, Lưu Vân Tô đứng trông chừng ở cửa sổ, đám người Triệu Đại Đồng thì đứng giữ cửa, đề phòng Phương Vân Tĩnh đột nhiên phát cuồng.
Đổng Nguyệt Như một mặt bình tĩnh ngồi xuống trước mặt Phương Vân Tĩnh, sau đó đốt một nén hương, đặt ở bên cạnh. Qua mấy phút sau, Đổng Nguyệt Như thấp giọng nói mấy câu bên tai Phương Vân Tĩnh, đột nhiên búng ngón tay, một tiếng vang!
Đám người chỉ thấy, Phương Vân Tĩnh vốn đang một mặt đờ đẫn bỗng nhiên nằm xuống!
Triệu Đại Đồng đang muốn động, lại bị Mã Quyên kéo lại.
Nhưng tất cả mọi người vẫn có chút lo lắng, cũng may là sau khi Phương Vân Tĩnh nằm xuống, cũng không nhúc nhích nữa.
Nhưng mà Đổng Nguyệt Như vẫn là có chút tức giận, ra hiệu cho bọn hắn đi ra ngoài!
Mã Quyên nhìn về phía Tôn Nhiễm, Tôn Nhiễm khẽ gật đầu, mọi người nhao nhao lui ra. Nhưng mà cũng không khóa chặt cửa, chuẩn bị tùy thời xông vào trợ giúp.
Nhưng mà hai mươi phút sau, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng kêu điên cuồng của Phương Vân Tĩnh, Lưu Vân Tô bị dọa đến cả người run rẩy, không dám động! Triệu Đại Đồng một tay hất hắn ra ngoài, kéo mở cửa phòng lập tức vọt vào trong!
Chỉ thấy Phương Vân Tĩnh đột nhiên phát cuồng từ trên giường nhảy dựng lên, phóng tới cửa sổ, Đổng Nguyệt Như liều mạng giữ chặt Vân Tĩnh, nhìn thấy Triệu Đại Đồng tiến đến, tranh thủ thời gian kêu lên:
- Mau mau hỗ trợ!
Triệu Đại Đồng chạy tới, một tay chặn ngang, ôm lấy Phương Vân Tĩnh đặt xuống giường, những người khác đuổi tới, giữ Phương Vân Tĩnh lại...