Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 177: Rút Được Thứ Này?

Chương 177: Rút Được Thứ Này?


         Mà giờ khắc này, Phương Chính đang làm gì?
Ngáy khò khò...
- Ô ô...
Trên giường, Độc Lang kêu ô ô, sau đó duỗi đầu chó nhìn ra phía ngoài, trời đang chuẩn bị âm u, tên ma quỷ này vậy mà vẫn chưa chịu thức dậy nấu cơm! Rốt cục có muốn sống không a?!
Kết quả chính là, trăng lên cao, Phương Chính mới đứng lên, duỗi cái lưng mỏi, cười nói:
- Dễ chịu! Quả nhiên, ngủ một giấc, thần thanh khí sảng!
- Lộc cộc, lộc cộc...
- Ách, đói bụng.
Phương Chính sờ sờ cái bụng, sau đó cau mày nói:
- Không đúng, bụng của bần tăng không có kêu a, đó là... Ách, hai người các ngươi muốn làm gì?
Bên cạnh giường, Độc Lang một mặt u oán ngồi đó, trong miệng ngậm bồn cơm của hắn, trên đỉnh đầu, con sóc tức giận ngồi ở đó, trong tay bưng chén nhỏ của hắn. Ánh mắt của hai tên tiểu tử này, cứ gọi là u oán a...
Phương Chính vội ho một tiếng nói:
- Chờ một lát, nấu xong nhanh thôi.
Phương Chính nói xong, xuống bếp, nhóm lửa, thêm nước nấu cơm.
Bên cạnh, hai đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm trong nồi, không ngừng nuốt nước bọt.
Nửa giờ sau, trong Nhất Chỉ tự truyền ra mê hương nhàn nhạt, cùng với thanh âm nhấm nuốt từng ngụm từng ngụm.
Một bữa cơm xong xuôi, Phương Chính nhàn nhã ung dung đi đến tiền viện, ngồi xuống dưới cây Bồ Đề, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị tiếp tục xem kinh Phật hắn vừa tìm được. Kết quả, vừa mở ra đã thấy một đống thông báo tin nhắn.
Triệu Đại Đồng:
- Đại sư, anh thật thần kỳ! Vân Tĩnh khỏe rồi, ha ha... Cảm ơn a, chờ đến kỳ nghỉ, chúng tôi lại tới thăm anh.
Phương Chính cười cười, trả lời:
- Hoan nghênh hoan nghênh, ha ha.
Mã Quyên:
- Đại sư, tôi yêu anh chết mất, quá bá đạo! Anh không biết đấy a, chuyên gia tâm lý đến từ Thịnh Kinh cũng bị anh đè mấy cái đầu, trâu a!
Hai mắt Phương Chính lật một cái, trả lời:
- A Di Đà Phật, nữ thí chủ, bần tăng còn chịu giới luật a. Chuyên gia người ta cũng rất có bản lĩnh, bần tăng cũng chỉ là gặp may mà thôi.
Hồ Hàn:
- Đại sư, anh có thu đồ đệ không? Anh xem tôi có được không? Yên tâm, chỉ cần đại sư gật đầu, chỉ cần mẹ tôi không đánh chết tôi, tôi theo anh lăn lộn.
Phương Chính:
- A Di Đà Phật, bần tăng không muốn nhặt xác cho cậu, vẫn là thôi đi.
Hồ Hàn vừa hỏi như vậy, Phương Chính cũng tò mò, hỏi hệ thống:
“Hệ thống a, chùa chiền này của ta có thể thu người không?”
“Đinh! Ngươi cảm thấy thế nào?”
Hệ thống hỏi.
Phương Chính nhìn xem cây Bồ Đề trên đỉnh đầu, nhìn lại Vạn Phật điện, cười khổ một tiếng nói:
“Vẫn là thôi đi, thật sự thu nhận người, những đồ vật đột nhiên xuất hiện này, bần tăng cũng không biết nên giải thích thế nào... Xem ra, bần tăng không chỉ phải chịu cô độc, ngay cả việc tìm người nói chuyện cũng khó có khả năng, mỗi ngày chỉ có thể làm bạn với động vật, ai.”
“Chưa hẳn.”
Hệ thống bỗng nhiên nói một câu.
Phương Chính sững sờ, lập tức truy hỏi:
“Chỉ giáo cho?”
“Thiên cơ bất khả lộ.”
Hệ thống nói.
Phương Chính khẽ đảo hai mắt nói:
“Ngươi không thể như thế a, quần đã cởi rồi, ngươi chỉ nói một câu như thế? Ách... Đây không tính là thô tục a?”
“Oanh!”
Trước mặt Phương Chính xuất hiện một hố đen.
“Còn tốt, còn có một cơ hội.”
Phương Chính âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
“Hệ thống a, thật sự không nói a?”
“Không nói.”
“Hệ thống thiện lương nhất, tốt nhất thế giới, nói một chút thôi?”
“Nhận lời khích lệ, vẫn là không nói.”
“Da mặt thật dày.”
Phương Chính lẩm bẩm một câu, cũng không hỏi thêm nữa, lướt điện thoại, bắt đầu xem, không bao lâu sau, trong viện tự lập tức vang lên thanh âm niệm kinh của hòa thượng.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Phương Chính vừa rời giường, lập tức nhớ tới, kêu lên:
“Hệ thống a, có phải là ta còn có một cơ hội rút thưởng hay không? Dù sao cũng là cứu người a, tại sao ngươi không nhắc ta?”
“Có nhắc, nhưng mà ngươi hôn mê.”
Hệ thống lý trực khí tráng nói.
Phương Chính phát hiện, hệ thống này càng ngày càng không biết xấu hổ, hôn mê, vậy thì còn có thể nghe lời nhắc sao? Không cãi với hắn, vội vàng hỏi:
“Thật sự có thể rút thưởng?”
“Có thể, muốn rút a?”
Hệ thống nói.
“Rút! Nhất định phải rút!”
Phương Chính kêu lên.
“Đinh! Chúc mừng ngươi thu hoạch được một cái mõ.”
“Ách, chỉ có một cái mõ?”
Phương Chính nhìn cái mõ đột nhiên xuất hiện trước mắt, màu đỏ nhạt, đầu mập hơn thân, úp sấp ở đó, hỏi.
“Đây ngược lại không phải cái mõ bình thường, đây là Tỉnh Thần Mộc Ngư. Mộc Ngư có nguồn gốc sớm nhất là từ Đạo gia, nếu không phải ngã mặn giảng kinh, tuyệt không thể gõ. Sau này Phật môn nhận thấy công hiệu thật sự rất tốt, dùng nó vào Phật môn. Lúc gõ Tỉnh Thần Mộc Ngư, sẽ phát ra thanh âm tỉnh thần, thanh thần tỉnh não, an thần dưỡng hồn. Cho dù ban đêm không ngủ, chỉ cần gõ mõ, cũng sẽ có được hiệu quả của một giấc ngủ say. Đồng thời, cũng không trở ngại việc đọc kinh thư, suy nghĩ vấn đề.”
“Đồng thời, lúc gõ Tỉnh Thần Mộc Ngư, sẽ giúp cho ngươi và tượng Phật hình thành liên hệ tinh thần, nếu ngươi muốn, có thể tùy thời biết được nguyện vọng trong lòng của bất kỳ tín đồ nào, đồng thời có thể tiến hành hồi đáp cho đối phương. Nhưng mà, nếu tín đồ không đủ công đức, ngươi lại đáp ứng nguyện vọng lớn, đó là không thể nào. Trừ phi đối phương có một nguyện vọng vĩ đại, trước được quả, sau lại bổ công đức. Nếu bổ sung, công đức viên mãn, nếu sau đó lại quỵt nợ, nghiệp lực quấn thân. Cho nên, ngươi cũng không nên tùy tiện thỏa mãn nguyện vọng của tất cả mọi người.”
“Mặt khác, còn có thật nhiều diệu dụng, tự ngươi cảm nhận đi.”
Phương Chính hiểu rõ, những lời này, Nhất Chỉ thiền sư cũng đã nói với hắn, chỉ có điều, khi đó là Phương Chính hỏi trước:
“Bồ Tát linh nghiệm thật sao? Nếu linh nghiệm, tất cả mọi người tùy tiện cầu nguyện, làm chủ tịch nước gì đấy, chẳng phải là sẽ loạn hết lên sao?”
Nhất Chỉ thiền sư lại cười nói:
“Đức hạnh lớn bao nhiêu, quả báo lớn bấy nhiêu, Phật Tổ cũng sẽ không thiên vị cho ngươi.”
Khi đó hắn nghe mơ mơ màng màng không hiểu, hiện tại nghe qua lời giải thích của hệ thống, Phương Chính xem như hiểu được.
Đồng thời, Phương Chính biết, Mộc Ngư này thật đúng là đồ tốt! Chí ít là có nó, hắn có thể ngày đêm nghiên cứu kinh Phật, một ngày dùng như hai ngày! Tính toán thời gian đơn giản mà nói, coi như là kéo dài gấp đôi thời gian thanh tỉnh, giống như là kéo dài gấp đôi sinh mệnh. Huống chi, nghe nói còn có diệu dụng khác?
Phương Chính nhìn Mộc Ngư trước mắt, rộng chừng chín mươi centimet, càng nhìn càng thích, lấy ra mộc chùy trong bụng Mộc Ngư, nhẹ nhàng gõ một cái.
Đông!
Thanh âm trầm thấp, phảng phất như vang dội vào nội tâm của con người, bỗng nhiên làm cho tâm thần người ta chấn động, tạp niệm vơi đi hơn phân nửa, cả người thông suốt hơn không ít.
- Khá lắm, quả nhiên là đồ tốt!
Mặc dù Phương Chính vẫn chưa thấy qua bao nhiêu Mộc Ngư, nhưng hiệu quả của Mộc Ngư này, hắn đã cảm nhận được, nhất định là bá đạo!
Không nói hai lời, Phương Chính lập tức chuyển Mộc Ngư đi, đặt ở trong Phật Đường. Mộc Ngư lớn như thế, không có khả năng mang theo trong người mà gõ loạn, đặt ở bên trong Phật Đường, lễ Phật, niệm kinh mà gõ, đó mới là tuyệt phối. Đồng thời cũng là một loại hưởng thụ lớn lao.
Thế là Phương Chính ngồi xếp bằng bên trong Phật Đường, gõ Mộc Ngư, niệm kinh, ban đầu có chút phân tâm, không tìm thấy cảm giác, theo từng tiếng gõ Mộc Ngư, Phương Chính chỉ cảm thấy tâm linh thanh minh, tâm thần yên tĩnh, những chuyện vốn có chút mơ hồ lập tức trở lên rõ ràng, đầu lưỡi vốn không nghe lời, luôn luôn niệm sai lệch, bây giờ lại dễ dàng đọc chuẩn xác từng âm từng chữ, đồng thời, thanh âm của hắn cũng theo đó phát sinh biến hóa, mang theo từ tính đặc hữu của nam nhân, lại có mấy phần linh hoạt kỳ ảo, niệm ra kinh văn giống như ca hát, làm lòng người yên tĩnh, giúp người tỉnh ngộ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất