Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 178: Tình Tay Ba

Chương 178: Tình Tay Ba


         Phương Chính càng niệm càng thoải mái, càng gõ càng nghiện, hoàn toàn quên đi thời gian, say mê chìm trong kinh văn, đồng thời, một vài chỗ trước kia không nghĩ ra, cũng như thể hồ quán đỉnh, một vài chỗ đã nghĩ thông suốt... Cảm giác đó, một chữ thoải mái làm sao có thể diễn tả được?
Cùng lúc đó, dưới chân núi.
- Phỉ Phỉ, đây chính là núi Nhất Chỉ cậu nói đấy sao? Trên núi thật sự có chùa miếu a?
Một nam một nữ đứng dưới chân núi, một thân trang phục đơn giản, lại lộ ra sức sống thanh xuân.
- Đúng vậy a, nghe nói chùa miếu này rất linh nghiệm, dù sao thì thân thích nhà tôi không chỉ nói qua một lần. Hơn nữa, tôi còn nghe nói, hòa thượng trong chùa này cũng rất lợi hại, ai nha, dù sao cũng là nhàn rỗi, đi lên xem một chút.
Nói xong, thiếu nữ vui sướng đi lên núi.
Thiếu niên gãi gãi đầu, nhìn bóng lưng thiếu nữ, ngây ngô cười một tiếng, mang theo ba lô leo núi của thiếu nữ, một đường hộ tống, sợ thiếu nữ đập này đụng kia, nghiễm nhiên là một sứ giả hộ hoa hợp cách. Hoàn toàn không phát hiện ra, ánh mắt của thiếu nữ mang theo vài phần trốn tránh...
Lên núi, thiếu nữ cười nói:
- Thật đúng là có một tòa chùa miếu a.
Thiếu niên sững sờ một chút, gãi gãi đầu, cảm thấy sự tình rất không thích hợp a, trước khi đến, Hà Phỉ Phỉ thế nhưng là cực kỳ khẳng định trên núi này có chùa miếu, còn tán dương đủ kiểu, sao đến khi tới cửa lại nói mấy lời này? Thế là thiếu niên hỏi:
- Phỉ Phỉ, chẳng phải cậu nói...
- Tôi nói gì a? Đi, đi bên trong nhìn xem.
Nói xong, Hà Phỉ Phỉ lập tức chạy vào trong.
Thiếu niên cười khổ một tiếng, đi theo, thiếu niên tên là Trần Bân, từ nhỏ đã lớn lên cùng thiếu nữ, xem như là thanh mai trúc mã. Theo tuổi tác càng lúc càng lớn, Trần Bân phát hiện, hắn càng ngày càng thích Hà Phỉ Phỉ, không cầu cùng một chỗ, chỉ muốn mỗi ngày được nhìn thấy nàng.
Nhưng mà Hà Phỉ Phỉ lại luôn muốn kéo dài khoảng cách với hắn, duy trì một sự quen thuộc, nhưng lại không chịu kéo gần khoảng cách, chuyện này khiến Trần Bân vô cùng buồn rầu.
Nhìn Hà Phỉ Phỉ tiến vào trong chùa miếu, Trần Bân cũng đi vào theo.
Chỉ có điều, vừa mới vào cửa, Trần Bân lập tức ngây ngẩn cả người.
Đông! Đông! Đông...
- Thời điểm đó, sư tôn ngồi ở nơi này, với hết thảy Phật pháp hoàn thiện thuần chính nhất…
Tiếng gõ Mộc Ngư, tiếng tụng kinh lọt vào trong tai, Trần Bân chỉ cảm thấy những ràng buộc trong lòng lập tức bị đập vỡ, nhìn thiếu nữ Hà Phỉ Phỉ ở phía trước cũng đang sững sờ tại chỗ, mỉm cười, thầm nghĩ:
“Mặc kệ tương lai thế nào, tôi sẽ thủ hộ cậu cả một đời.”
Hà Phỉ Phỉ không biết Trần Bân đang suy nghĩ gì, sau khi cô nghe được âm thanh kinh văn và Mộc Ngư, trong đầu lập tức xuất hiện bóng dáng hai người, một người rất rõ ràng, đó là người mà cô ngày đêm mong nhớ muốn gặp được, còn có một người có chút mờ nhạt, cô muốn ép xuống, quên mất, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể quên được. Hắn phảng phất như không khí, lại tựa như nước, cô có thể không thèm để ý, nhưng lại không thể rời bỏ.
Trong nháy mắt đó, Hà Phỉ Phỉ rất buồn rầu.
Hai người đứng tại chỗ, cũng không cử động, thầm nghĩ rất nhiều chuyện.
Lúc này, Phương Chính cũng phát hiện có người đến, nhưng cũng không hề phản ứng, tiếp tục niệm kinh.
Đúng lúc này, Hà Phỉ Phỉ hít sâu một hơi, đi vào Phật Đường, quỳ gối trên bồ đoàn, chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện điều gì.
Phương Chính lập tức hiếu kì, thử cảm ứng.
- Ngã Phật từ bi, cầu Bồ Tát phù hộ, ban thưởng cho con một đoạn nhân duyên, không cần nói gì, chỉ gặp một lần cũng được...
Suy nghĩ trong lòng Hà Phỉ Phỉ xuất hiện trong đầu Phương Chính, đồng thời, bộ dáng của một nam tử cũng theo đó xuất hiện. Đó là một nam tử anh tuấn, lại mang theo vài phần thành thục, quần jean, áo sơmi hoa, trông có chút phóng túng không chịu trói buộc, nhưng làm việc sẽ không thô lỗ càn rỡ. Đừng nói nữ nhân, ngay cả Phương Chính, vừa nhìn thấy, cũng có ấn tượng vô cùng tốt đối với nam tử này. Đáng tiếc, nam tử này chỉ mở một quán rượu nhỏ trước cửa trường học của Hà Phỉ Phỉ, lúc ấy, Hà Phỉ Phỉ không có việc gì lại đến ngồi một chút, không vì điều gì khác, chỉ là đi xem một chút. Tình cảm ngây ngô của thiếu nữ, khiến cô không cách nào mặt dày đi làm quen với nam tử này, chỉ là đi xem một chút, mười phần đơn giản. Cô chỉ biết nam tử này gọi là Mạnh Viễn.
Đáng tiếc, một năm sau, Mạnh Viễn đột nhiên đóng cửa quán rượu, Mạnh Viễn rời đi.
Cũng giống như lúc hắn xuất hiện, tới đột nhiên, đi cũng mười phần đột ngột.
Lập tức, Hà Phỉ Phỉ tựa như mất đi đồ vật quan trọng nhất trong đời, trong lòng vắng vẻ, hỏi thăm xung quanh tung tích của Mạnh Viễn, đáng tiếc, không ai biết hắn đi đâu, ngay cả phương thức liên lạc cũng không hề lưu lại.
Trong khoảng thời gian này, Hà Phỉ Phỉ rất không vui.
Hà Phỉ Phỉ thầm nghĩ những chuyện này, trong lòng vô cùng chua xót, bất lực.
Phương Chính thì mười phần bất đắc dĩ, loại chuyện này, hắn thật đúng là không giúp gì được, mặc dù Thiên Thủ Quan Âm có thần thông không nhỏ, nhưng càng nghiêng về phù hộ bình an hơn. Loại chuyện nhân duyên này, Phương Chính thật sự không biết có thể giúp một tay hay không. Nhưng mà cố sự của thiếu nữ lại làm cho Phương Chính cảm khái rất nhiều, hắn cả một đời chưa từng biết đến yêu đương nam nữ, làm sao cũng không nghĩ tới, nội tâm thiếu nữ lại phức tạp như vậy. Bỗng nhiên suy nghĩ, lúc hắn học cấp hai, cấp ba, có khi nào cũng có người thầm mến hắn hay không? Sau đó lập tức phủ định ý nghĩ này, lúc ấy nghèo kém chút đi ăn xin, ngay cả bạn bè cũng chỉ có một hai người, thật đúng là nhìn không ra có ưu điểm gì đáng để đám con gái chú ý.
Thu hồi cảm ứng, Phương Chính cũng không niệm kinh nữa, mà là an tĩnh gõ Mộc Ngư. Phương Chính phát hiện, gõ Mộc Ngư, không chỉ có thể giúp hắn tỉnh thần, đồng thời, tư duy cũng sẽ được tăng cường, có chút... Cảm giác có chút giống những lúc ngồi trong nhà vệ sinh, ngồi trong toilet, suy nghĩ luôn luôn xoay chuyển nhanh chóng, suy nghĩ lung tung, sẽ nghĩ thông không ít sự tình bình thường nghĩ không ra. Đương nhiên, hiệu quả của việc gõ Mộc Ngư hơn xa ngồi trong nhà vệ sinh.
Đúng lúc này, Trần Bân đi đến, nhìn thoáng qua Hà Phỉ Phỉ, an tĩnh quỳ gối trên một chiếc bồ đoàn khác, cũng yên lặng cầu nguyện.
Phương Chính lại lần nữa cảm ứng đến, kết quả...
- Xin Bồ Tát phù hộ, phù hộ Phỉ Phỉ cả đời bình an, nếu có thể, con muốn một đời một thế ở cùng một chỗ với cô ấy, cho dù không thể tiến đến lễ đường hôn nhân, để cho con có thể nhìn thấy cô ấy mỗi ngày cũng tốt rồi... %$...
Nguyện vọng của Trần Bân rơi vào trong đầu Phương Chính.
Phương Chính có chút bó tay rồi, náo loạn nửa ngày, lại là tình tay ba! Nhưng mà từ trong giọng nói của Trần Bân, Phương Chính có thể cảm nhận được, đây là một nam tử thật lòng yêu thương Hà Phỉ Phỉ, hắn không cầu đạt được, chỉ cầu được thủ hộ. Phải yêu chân thật bao nhiêu mới có thể làm được thế này. Còn tình yêu của Hà Phỉ Phỉ, lại có chút hư vô mờ mịt, yêu một người không quen biết... Thật sự tốt sao?
Nghĩ đến đây, Phương Chính lập tức muốn giúp Trần Bân, hoặc là nói, cho bọn hắn một cơ hội, để bọn hắn đưa ra quyết định cuối cùng.
Phương Chính thấp giọng tuyên một câu Phật hiệu:
- A Di Đà Phật!
Một tiếng niệm Phật vang lên, Hà Phỉ Phỉ chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên kim quang, sau đó, người trong Phật Đường biến mất!
- Hả?!
Hà Phỉ Phỉ có chút hoảng hốt.
Đúng lúc này, Quan Âm Bồ Tát trên Vạn Phật Bài đột nhiên đi ra, ngồi xếp bằng trên đài sen, ánh mắt từ bi nhìn cô.
Nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát, Hà Phỉ Phỉ một mặt không dám tin, che miệng nhỏ, nói:
- Quan Âm Bồ Tát?!
- A Di Đà Phật, chính là bần tăng. Hà Phỉ Phỉ, nguyện vọng vừa rồi của ngươi, bần tăng đã thấy. Nỗi buồn của thí chủ, chỉ là mây khói ảo mộng. Cũng như một câu trong Kim Cương Kinh: Hết thảy hình mẫu hứa hẹn nhất đều là giấc mộng hão huyền, như sương cũng như điện, chỉ là mặt ngoài thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất