Chương 179: Một Nồi Cẩu Lương Cho Đại Sư (Thượng)
Hà Phỉ Phỉ mê mang nhìn Quan Âm Bồ Tát, nói:
- Bồ Tát, người có ý gì?
Bồ Tát lại không có ý muốn giải thích, mà chỉ hỏi:
- Ngươi thật sự muốn gặp lại Mạnh Viễn một lần? Không tiếc bất kỳ giá nào?
Quan Âm Bồ Tát hỏi.
Nghe thấy Quan Âm Bồ Tát trực tiếp nói ra nguyện vọng của bản thân, Hà Phỉ Phỉ giật nảy mình, bí mật này, cô chưa từng nói với bất kỳ ai khác, ngay cả Trần Bân có quan hệ tốt nhất, cũng chưa từng nói qua. Cô chỉ nói với Quan Âm Bồ Tát, Bồ Tát đã nói ra, một chút hoài nghi nho nhỏ trong nội tâm cô cũng triệt để tiêu tán.
Hà Phỉ Phỉ vội vàng nói:
- Xin Bồ Tát thành toàn, bất kỳ đại giới gì cũng được, con nguyện ý nỗ lực!
- Năm trăm năm, nhìn một lần, ngươi có bằng lòng chờ hay không?
Bồ Tát hỏi.
- Năm trăm năm?
Hà Phỉ Phỉ ngạc nhiên, vậy cũng quá lâu đi? Nhưng mà, trong lòng nhớ đến hắn, vẫn kiên định gật đầu, nói:
- Nguyện ý!
- Đổi lấy cái nhìn này, ngươi phải từ bỏ mọi thứ ngươi đang có, người thân, bạn bè, ngươi vẫn nguyện ý sao?
- Nguyện ý!
Hà Phỉ Phỉ cắn răng một cái, tháng ngày nhớ nhung đau nhói, cô chịu đựng đủ rồi, cô muốn gặp hắn!
- Đã như vậy, ngươi hãy chờ ở nơi này đi.
Bồ Tát nói xong, vung tay lên.
Hà Phỉ Phỉ chỉ cảm thấy trời đất biến hóa, sau đó, cô biến thành một tảng đá, nằm ở một vùng hoang dã, không động được, cũng không thể nói ra lời. Lúc ban đầu, Hà Phỉ Phỉ cũng không cảm thấy thế nào, nhưng theo mặt trời lên cao, dưới nắng gắt chiếu rọi, Hà Phỉ Phỉ chỉ cảm thấy toàn thân phảng phất như bị lửa thiêu, nóng rát khó nhịn, thống khổ không thôi. Thật vất vả chịu đựng được ánh nắng, lại tới gió lớn, gió cắt như đao, cô đau đớn muốn khóc, gió lớn đi qua, mưa to rơi xuống, nước mưa xối xả trên người, lạnh lẽo thấu xương, nhưng cô vẫn y nguyên cắn răng kiên trì, trong lòng không ngừng nói thầm:
- Được nhìn hắn một lần, những đau nhức này tính là gì?
Bốn trăm chín mươi chín năm trôi qua, dầm mưa dãi nắng, gió cắt mưa lạnh, Hà Phỉ Phỉ vẫn chưa được nhìn thấy Mạnh Viễn, trong lòng đau khổ, chỉ cảm thấy muốn sụp đổ.
Đúng lúc này, một đội thi công đi ngang qua, đào cô lên khỏi mặt đất, đưa đi, xây thành một cây cầu đá, ngày cầu đá khánh thành, một người từ phương xa đi tới, vẫn là trang phục quen thuộc, gương mặt quen thuộc, khí chất quen thuộc kia, rốt cục cô cũng được nhìn thấy hắn như ý nguyện! Cô muốn gọi, lại không gọi được, cô muốn khóc, cũng không khóc được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
Nhưng hắn lại chưa từng liếc nhìn cô, dù chỉ một lần, vội vàng đến, vội vàng đi, chưa bao giờ để lại một xu một hào quyến luyến.
Nhìn bóng lưng hắn đi xa, Hà Phỉ Phỉ chỉ muốn khóc, đây không phải điều cô muốn!
- A Di Đà Phật, thí chủ, như ngươi mong muốn, ngươi đã được nhìn hắn. Thế nào?
Quan Âm Bồ Tát xuất hiện lần nữa, mỉm cười hỏi.
- Bồ Tát, van cầu người, con còn muốn gặp hắn một lần, không... Con muốn được chạm vào hắn! Đúng, con... Thật sự muốn chạm vào hắn.
Nói đến đây, Hà Phỉ Phỉ có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, hoàn toàn không phát hiện ra, ở phía trên, tên hòa thượng nào đó đang giả Bồ Tát, cũng rất thẹn thùng, mặt đỏ bừng... Phương Chính chưa từng tiếp xúc với chuyện tình cảm yêu đương tuổi trẻ này, chợt phát hiện, so với thiếu nữ này, hắn vẫn là rất thuần khiết, chí ít, hắn chỉ là nhìn, không nghĩ tới đụng chạm a!
Thế là Bồ Tát nói:
- Ngươi xác định ngươi muốn chạm vào hắn?
- Đúng vậy, xác định.
Hà Phỉ Phỉ nói.
- Chuyện này khá là phiền toái, ngươi phải chờ thêm năm trăm năm mới được.
Bồ Tát nói.
Hà Phỉ Phỉ sững sờ, năm trăm năm trước đó đã khiến cô thống khổ không chịu nổi, bây giờ còn phải đợi thêm năm trăm năm? Nhưng mà, nghĩ đến hình bóng trong lòng, cắn răng nói:
- Con có thể đợi!
- A Di Đà Phật, như ngươi mong muốn.
Bồ Tát vung tay lên.
Cảnh tượng trước mắt Hà Phỉ Phỉ lập tức biến hóa, cô phát hiện, cô đã biến thành một cái cây, xung quanh là một mảnh hoang vu.
Hà Phỉ Phỉ vốn cho rằng lúc cô làm tảng đá, chịu đủ gió sương mưa nắng, đã quen với những gian nan khó khăn này rồi, nhưng đến khi cô biến thành cây, cô mới hiểu được, ý nghĩ này đúng là ngây thơ biết bao. Cây có thể so với tảng đá sao? Tảng đá cứng rắn, không sợ gió mưa. Nhưng mà cây lại không giống vậy, héo úa vì nắng mưa, chịu sét đánh sương rơi, khó khăn phải trải qua là gấp mười lần.
Rốt cục, đau khổ dày vò suốt bốn trăm chín mươi chín năm.
Ngay lúc Hà Phỉ Phỉ sắp sup đổ, không tiếp tục kiên trì được nữa, một bóng người từ nơi xa đi tới, đó là một nam tử đi bộ du lịch, mặc dù quần áo đã thay đổi, nhưng mà gương mặt kia, mỗi một nét mặt, cô vẫn vô cùng quen thuộc. Hà Phỉ Phỉ cười, rốt cục cũng đợi được hắn, cười như trút được gánh nặng.
Ngay sau đó, vì thời tiết quá nóng, Mạnh Viễn đi tới dưới gốc cây, buông xuống bọc hành lý, ngồi dưới tàng cây, dựa vào thân cây, nghỉ ngơi, trong lúc bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Hà Phỉ Phỉ cười, rốt cục cô cũng đã được như nguyện, chạm tới hắn, nhìn tướng ngủ điềm tĩnh của hắn, Hà Phỉ Phỉ cố gắng khép lá cây lại, che nắng cho hắn.
Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn, Mạnh Viễn rời đi, không nói gì, xách lên bọc hành lý, một lần nữa lên đường.
Nhìn bóng lưng Mạnh Viễn, Hà Phỉ Phỉ một lần nữa cảm giác được sự trống vắng trong lòng, nhưng đã không còn chấp nhất giống như lúc trước.
- A Di Đà Phật, thí chủ, thế nào?
Quan Âm Bồ Tát hiện thân lần nữa.
- Cám ơn người, Bồ Tát.
Hà Phỉ Phỉ cung kính nói.
- Có còn muốn gặp hắn thêm một lần?
Quan Âm Bồ Tát hỏi, theo Phương Chính thấy, chỉ mới hai lần, hẳn là vẫn chưa xong.
Nhưng mà, Hà Phỉ Phỉ lại lắc đầu:
- Không cần nữa, có hai lần này, con đã thỏa mãn rồi, lúc chưa gặp được, luôn luôn muốn gặp, thật sự gặp được, thấy được, chạm đến rồi, con phát hiện... Con bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa trong câu thiền ngữ Bồ Tát nói tới trước đó.
Hà Phỉ Phỉ bỗng nhiên cười.
- Ồ? Thí chủ có cảm ngộ gì?
Phương Chính cũng có chút hiếu kỳ, nói về thiền ngữ, người khác biệt, hoàn cảnh khác biệt, lý giải cũng sẽ khác biệt. Phương Chính rất muốn biết, Hà Phỉ Phỉ lĩnh ngộ được điều gì.
- Tình yêu thật đẹp, tình yêu xúc động lòng người, hóa ra đều là hư ảo! Thế nhưng, tình yêu hư ảo nhưng cũng là đẹp nhất! Như rơi vào giấc mộng, gần ngay trước mắt, nhưng không chạm đến được, xa xôi luôn là đẹp nhất, bởi vì xa không thể chạm, tràn ngập tưởng tượng, lại khó mà hiểu rõ. Thật sự đẹp nhất, chính là giấc mộng mà nội tâm mỗi người xây dựng nên. Vẻ đẹp này, đáng giá để chúng con một mực tìm kiếm, cho dù phải hao phí thời gian cả đời để tìm, cho dù kết cục đạt được là tan nát cõi lòng, nhưng vẫn mãi khát khao.
- Nhưng mà, hư ảo vẫn là hư ảo, sống trong hư ảo, chỉ có thống khổ. Thoát ra được, mới có thể giải thoát, Mạnh Viễn cũng không phải hoàn mỹ như vậy, là con biến hắn thành hoàn mỹ.
Ánh mắt Hà Phỉ Phỉ vô cùng thanh minh, nói.
Phương Chính nghe vậy, trong lòng chấn động, không nghĩ tới, Hà Phỉ Phỉ vậy mà thật sự có lĩnh ngộ. Hơn nữa, hoàn toàn khác biệt với lĩnh ngộ của hắn!
Lĩnh ngộ của Phương Chính đối với câu nói này, càng thiên về cuộc sống bình thường, theo bản năng nói:
- Thí chủ thật trí tuệ.
Hà Phỉ Phỉ cười cười, cung kính hỏi:
- Xin hỏi Bồ Tát, lời này còn có lý giải khác a?
Phương Chính cười, nha đầu này lại còn muốn thăm dò mộng cảnh là thật hay giả, kỳ kiểm tra Bồ Tát đến rồi! Lá gan thật là lớn! Đồng thời, Phương Chính cũng ý thức được một vấn đề, trong thế giới vô thần này, đối với Thần Phật, mọi người đều sẽ tự nhiên mang theo một chút ngờ vực. Nhưng mà, sự khảo nghiệm của Hà Phỉ Phỉ, không làm khó được Phương Chính, lĩnh hội Phật pháp lâu như vậy, cũng không phải làm việc vô ích, cười nói:
- Điều thí chủ nói tới, là lĩnh ngộ đối với tình yêu. Mà đối với cuộc sống, câu nói này có thể lý giải là: Nếu như con người không chấp nhất hết thảy vật chất danh lợi trên thế gian, sẽ không bị vật chất danh lợi khống chế; chính bởi vì con người truy cầu những đồ vật này, mới sẽ thành không vui... Hết thảy đều sẽ trôi đi, không có gì là vĩnh viễn. Người phàm chính là vì quá quan tâm cảm giác, cảm thụ của bản thân, bởi vậy mới để bản thân như ở trong nước sôi lửa bỏng. Hết thảy đều là hư ảo, nhân sinh như mộng theo gió bay đi! Hợp tan, vui buồn đều là duyên!