Chương 183: Nông Thiền Thiền Canh
Phương Chính trêu chọc con sóc một câu, sau đó hô to một tiếng:
- Bắt đầu!
Nói xong, vung tay lên, dùng sức ném mạnh!
Sưu!
- Dát!
Con sóc, Hầu Tử, Độc Lang đồng loạt trợn tròn mắt!
Phương Chính lực mạnh cỡ nào, mặc dù cây gậy hơi nhẹ một chút, nhưng mà dùng sức ném ra, vẫn là ném qua bên kia sông!
Hầu Tử không hổ là tặc tinh, nhanh chóng lấy lại tinh thần, co cẳng lập tức chạy đi!
Độc Lang thấy vậy, hét lớn một tiếng ngao ô, bốn chân phi nước đại, đồng thời kêu lên:
- Hầu Tử đáng chết, cho ngươi kiến thức cái gì gọi là tốc độ!
Cách bờ sông quá gần, Hầu Tử hai ba bước đã chạy đến bờ sông, chân vừa rơi xuống nước, rùng mình một cái, lập tức thu chân về, trong lòng kêu lên:
- Lạnh như thế a! Còn lạnh hơn nước sông Bạch Vân!
Ngây người một khoảnh khắc này, một cái bóng trắng vọt lên từ bên cạnh, đằng không mà lên, phù phù một tiếng đã nhảy vào trong dòng sông, sau đó lập tức nghe được:
- Đây chính là tốc độ, chớp mắt a, ta... Ta... Lạnh quá a, ngao ô ngao ô... Lạnh...
Người khác nghe không hiểu, Phương Chính nghe hiểu, lập tức cười nghiêng ngã, con sói này thật là đần, Hầu Tử cũng chỉ là thử thăm dò, con hàng này thì trực tiếp lao thẳng xuống sông... Không lạnh mới là gặp quỷ.
Nhưng mà Nhất Điều Hà không rộng, cũng không sâu, cắn răng một cái, tùy tiện bước hai bước cũng nhanh chóng đi qua. Độc Lang vì miếng ăn, cũng thật là liều mạng, một hơi tiến lên, ngậm lấy gậy gỗ, lập tức cười đến nở hoa. Nhảy tại chỗ mấy lần, rõ ràng là đang khoe khoang với Hầu Tử. Trong lòng thì đắc ý nghĩ thầm:
- Thoải mái! Quả nhiên vẫn là ta lợi hại, buổi tối thêm đồ ăn, ha ha... Ta muốn ăn hai bát! Đúng, hai bát lớn! Ăn chết trụ trì.
Độc Lang nghĩ rất thoáng, sải bước nhỏ tiến vào trong nước sông, lập tức bị nước lạnh làm cho thanh tỉnh hơn không ít, tranh thủ thời gian lội qua sông, hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng.
Kết quả... Một cái bóng ngăn trước mặt.
- Cạc cạc...
Hầu Tử đứng trên bờ sông, một mặt cười xấu xa nhìn hắn!
- Mẹ nó, ngươi đây là muốn làm gì? Ngươi đi ra! Đừng tới đây!
Độc Lang thầm kêu không tốt, đây là muốn chặn cướp a!
Độc Lang tranh thủ thời gian bơi về phía hạ lưu, nhất định không thể bị Hầu Tử chết tiệt này chặn cướp!
Kết quả, Hầu Tử một đường chạy xuống theo, Độc Lang bất đắc dĩ, lại lần nữa bơi lên thượng lưu, muốn tránh đi Hầu Tử. Nhưng mà, chạy trên đường nhanh hơn bơi trong nước, Độc Lang làm thế nào cũng không tránh được Hầu Tử chạy trên đường, vô luận là bơi lên trên hay là bơi xuống dưới, đều là bị chặn.
Độc Lang muốn khóc, trong lòng kêu to:
- Ngươi còn biết xấu hổ hay không a, đừng mơ cướp được cây gậy của ta, được thêm đồ ăn phải là ta!
Độc Lang liên tục cố gắng bơi vài vòng, nhưng đều không thể lên bờ, Hầu Tử vẫn luôn bám theo.
Độc Lang mắt thấy tiếp tục như thế là vô ích, thầm nghĩ:
- Một con khỉ mà thôi, còn có thể ngăn cản bước chân của bản sói? Liều mạng, xông lên a!
Độc Lang cắn răng một cái, xông ra khu nước sâu, giẫm lên khu nước cạn, phát lực phi nước đại!
- Xông lên a, lên bờ là không sợ nữa! Con mẹ nó... Sao ở đây còn có cái hố?!
Độc Lang đạp hụt một cước, khí thế hùng dũng hiên ngang trực tiếp biến mất không còn sót lại chút gì, còn lại chỉ có bi tráng...
Độc Lang rơi vào trong hố, miệng vừa buông lỏng, cây gậy bay ra, Hầu Tử tiến lên, một phát bắt được, sau đó trực tiếp đứng đợi trên bờ sông.
Chờ Độc Lang ló đầu ra, Hầu Tử mười phần tự nhiên quay người, ngay trước mặt Độc Lang, giao cây gậy cho Phương Chính. Sau đó dùng một ánh mắt mười phần khinh thường, một mặt khinh bỉ nhìn Độc Lang!
Độc Lang lập tức có một loại xúc động muốn khóc lớn, tội nghiệp nhìn Phương Chính, đó là hắn nhặt về a! Hầu Tử đáng chết kia cũng không có làm gì a!
Phương Chính nhìn Hầu Tử một mặt đắc ý, còn có Độc Lang một mặt đau khổ, cười ha ha nói:
- Xem ra, ván này là Hầu Tử thắng.
Độc Lang lập tức một mặt khổ bức.
Hầu Tử thì nháy nháy mắt cười, kết quả, Phương Chính vừa nói dứt lời, lập tức đưa tay vỗ cho Hầu Tử một bàn tay, vỗ cho Hầu Tử trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, kém chút nữa cạp đất.
Hầu Tử không hiểu, Độc Lang cũng không hiểu.
Phương Chính cười nói:
- Bần tăng không ngại tìm đường tắt, nhưng mà chuyện hại người ích ta, tuyệt đối không thể làm. Tối nay, Độc Lang được thêm đồ ăn, phần thêm lấy từ cơm tối của Hầu Tử.
Hầu Tử lập tức trợn tròn mắt, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt biến thành mướp đắng, lúc này, hắn xem như hiểu được, người bị hại người ích ta, thật sự rất khó chịu!
Bóng lưng của Phương Chính đã đi xa, thanh âm vẫn truyền tới:
- Trong lòng không muốn, đừng đẩy cho người, đạo lý này, thích hợp với toàn bộ sinh linh. Hầu Tử, dã tính của ngươi không nhỏ, muốn vào Phật môn ta, đường còn dài lắm.
Hầu Tử ngạc nhiên, nghe xong lời Phương Chính, gãi gãi cái mông, tựa hồ có chút lĩnh ngộ, suy nghĩ khó chịu cũng mất đi không ít, đuổi sát theo.
Độc Lang thì cao hứng bừng bừng đi theo, với hắn mà nói, có cơm ăn, còn có thêm đồ ăn là được rồi.
Nhìn tên lười ham ăn không có chí tiến thủ này, Phương Chính hối hận vì đã cho hắn thêm đồ ăn!
Nhìn qua phản ứng của Hầu Tử, Phương Chính cũng âm thầm gật đầu, ngộ tính của Hầu Tử quả thật rất cao. Chỉ là Phương Chính có chút không hiểu, một con khỉ hoang, ăn một chút Linh mễ, lại thông minh như vậy sao?
- Lúc ngươi dùng Thiệt Trán Liên Hoa giảng kinh, trùng hợp lại mở linh trí cho hắn, cho nên hắn mới có thể thông minh như thế. Một khi ngộ đạo, nhất định có thể thành Phật, cho dù con khỉ này không thành Phật, cũng nhận được chỗ tốt cực lớn.
Hệ thống giải thích.
Bây giờ Phương Chính mới hiểu được nguyên nhân trong đó.
Dẫn theo một sói một khỉ một con sóc trở lại trong chùa, nhìn chùa miếu không lớn bao nhiêu, lại nhìn xem vại gạo trong nhà một hồi, Phương Chính thở dài:
- Tâm vẫn chưa đủ cứng rắn a, lại thêm một miệng ăn, cuộc sống này không dễ chịu a.
Nói xong, Phương Chính trở lại Phật Đường, mở ra thùng công đức kiểm tra một chút, có chút tiền vụn vặt lẻ tẻ, cũng có mấy tờ mấy trăm đồng, đó cũng là tiền dùng cao hương. Tổng cộng lại, Phương Chính cười khổ một tiếng:
- Không đủ một ngàn đồng, vậy cũng chỉ mua được mấy hạt giống Linh mễ mà thôi. Xem ra ta nhất định phải cân nhắc vấn đề cơm ăn...
- Hệ thống, có loại Linh mễ nào tiện nghi một chút hay không a? Chúng ta cũng đã quen biết lâu như vậy, giảm giá một chút được không?
Phương Chính hỏi.
- Có, nhưng mà thời gian thành thục rất dài.
Hệ thống nói.
- Bao lâu?
Ánh mắt Phương Chính sáng lên, với sản lượng của Linh mễ, chỉ cần thời gian thành thục không phải mấy năm, vậy thì không thành vấn đề!
- Bình thường là sáu tháng, nhưng mà bản thân Linh mễ rất kén chọn hoàn cảnh gieo trồng, chỉ bằng đỉnh núi tồi tàn này của ngươi, nếu chăm sóc thật tốt, không sai biệt lắm, tám tháng là có thể thu hoạch. Nhưng nếu ngươi lười biếng, đoán chừng là vừa mới bắt đầu mùa đông đã trực tiếp chết cóng. Không thu hoạch được một hạt nào...
Hệ thống nói.
Phương Chính ngạc nhiên, tám tháng? Chẳng phải là ngoại trừ mùa đông, con hàng này đều có thể sinh trưởng?
- Khoan đã, ngươi nói chăm sóc thật tốt là có ý gì?
Phương Chính hỏi.
- Linh mễ cần Phật khí hun đúc, cần kinh văn tẩm bổ, cần hương hỏa cung phụng, không thích cỏ dại, sâu bệnh. Bản thân Linh mễ không có bất kỳ ô nhiễm gì, cho nên ngươi cũng không thể phun thuốc trừ sâu gì đó, nhiều nhất là đổ vào một chút nước sạch vô căn. Còn lại cũng không có gì. Trình tự thao tác cụ thể, ngươi mua hạt giống, ta sẽ tặng kèm cho ngươi một bộ hướng dẫn trồng trọt.
Hệ thống nói.
- Ây... Phiền toái như vậy sao? Chẳng phải đây là cơm Phật ăn hay sao? Chẳng lẽ Phật cũng phải tự mình trồng lúa, làm việc nhà nông?
Phương Chính hỏi.
Hệ thống lười biếng nói:
- Làm việc nhà nông cũng là tham thiền ngộ pháp, ngay cả Phật Tổ, hàng năm cũng sẽ đích thân đi trồng trọt một khoảng thời gian. Đương nhiên, đại đa số thời điểm, đều là Phật dân dưới núi làm việc. Được rồi, không nói nhiều lời vô ích nữa, ngươi mua hay là không mua?