Chương 184: Hố Hố Hố
- Ngươi nói cho ta biết giá cả trước đã.
Phương Chính tính toán số tiền trong tay, cộng hết trước kia và hiện tại, tổng cộng có khoảng ba ngàn đồng, nghe có vẻ không ít, nhưng cũng không nhiều a. Mặc dù bây giờ hương hỏa cũng khá thịnh vượng, nhưng mà đại đa số người đều dùng hương phổ thông, quyên tiền cũng chỉ là một hai đồng, thật sự không có nhiều tiền có thể thu.
- Năm đồng một hạt giống, phí chuyển phát nhanh là một trăm, phí thủ tục một trăm.
Hệ thống hồi đáp.
Phương Chính tính toán sổ sách, hai ngàn tám trăm đồng chia cho năm, nói cách khác, hắn có thể mua được năm trăm sáu mươi hạt giống! Một hạt giống cho bảy cân Linh mễ, đó chính là mấy ngàn cân Linh mễ! Phương Chính chợt phát hiện, giao dịch này đáng giá a!
Thế là Phương Chính lập tức nói:
- Mua, mua hết số tiền trong tay ta!
Phương Chính dùng tiền mười phần dứt khoát, dù sao thì với chút tiền ấy, thăng cấp Thần Thông là không cần suy nghĩ. Giữ lại cũng không thể mua thứ gì khác, phí thủ tục, phí chuyển phát nhanh mỗi lần giao dịch lại đắt như vậy, không mua thì thôi, đã muốn mua, mua luôn một vố lớn đi!
Sau một khắc, Phương Chính chỉ thấy hoa mắt, một túi vải rơi xuống trước mặt Phương Chính, túi không lớn, khoảng chừng hai bàn tay, cầm lên trĩu nặng. Mở ra xem, quả nhiên đều là hạt giống Linh mễ. Phía dưới còn có một bản kinh thư, nhịp tim của Phương Chính lập tức gia tốc.
Đúng lúc này, hệ thống nói:
- Quên nói cho ngươi biết, mặc dù chất lượng của loại Linh mễ này vẫn giống với loại ngươi ăn trước giờ, nhưng sản lượng tương đối thấp.
Phương Chính bỗng nhiên có một dự cảm xấu, có vẻ như lại lên nhầm thuyền giặc! Lập tức hỏi:
- Bao nhiêu?
- Một hạt giống cho một cân gạo.
Hệ thống nói.
Phương Chính nghe vậy, khẽ đảo hai mắt! Quả thực là hố Phật Tổ a! Hệ thống này quá hố con mẹ nó đi!
- Hệ thống, may là ngươi không có thực thể, nếu không, ta nhất định sẽ đánh ngươi thành đầu heo, cho cha mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi.
Phương Chính tức chết đi được.
Nhưng mà hệ thống căn bản không thèm phản ứng hắn.
Phương Chính cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, nếu hệ thống thật sự đi ra, người bị đánh hơn phân nửa là Phương Chính.
Tiền cũng đã bỏ ra, hạt giống cũng đã đến, mở túi ra, quả nhiên, bên trong có một trang giấy, trên đó có viết một hàng chữ lớn: Phương pháp nuôi trồng Linh mễ kèm quy trình chi tiết.
Phương Chính chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu lập tức xuất hiện rất nhiều đồ vật, đều liên quan tới việc trồng trọt Linh mễ, trong đó có một ý rất rõ ràng, nuôi trồng Linh mễ cần dùng phương pháp Thiền Canh, mỗi ngày phải dùng nước sạch vô căn phối hợp với kinh văn, Phật khí đổ vào mới có thể sinh trưởng, nếu không, chắc chắn sẽ chết.
Nước sạch vô căn, Phương Chính có.
Kinh văn, cùng lắm thì hàng ngày Phương Chính ra ngoài ruộng niệm một đoạn kinh văn là được rồi, cái gọi là Phật khí, chỉ cần ruộng lúa cách chùa chiền không xa là được rồi, huống chi mỗi ngày Phương Chính đều tham thiền tu hành, trên thân tự mang Phật khí, cho nên đây cũng không phải là vấn đề.
Nhưng mà Thiền Canh là chuyện quái gì? Trong phương pháp nuôi trồng Linh mễ kèm quy trình chi tiết căn bản không hề giảng giải a!
Phương Chính theo bản năng đưa ánh mắt nhìn đến bản kinh thư nằm phía dưới hạt giống Linh mễ. Cuốn sách này tràn đầy khí tức cổ xưa, bìa sách hiện ra màu vàng, vừa nhìn là biết đồ cổ lâu năm. Cầm lên xem xét, trên đó có viết bốn chữ lớn, phía dưới có hai chữ viết dọc, Tuệ Năng.
- Kinh thư này là do Lục Tổ Tuệ Năng viết?
Phương Chính nhìn tên tác giả, âm thầm tặc lưỡi, đồng thời cũng là kích động không thôi. Tuệ Năng là ai? Nếu nói Thiền tông bắt đầu với tổ sư Đạt Ma, như vậy, người giúp Thiền tông phát dương quang đại, đạt đến đỉnh phong, chính là Lục Tổ Tuệ Năng! Vấn đề này, Phương Chính cũng biết được, căn cứ tư liệu lịch sử ghi chép, Tuệ Năng chủ trương giáo dục không dựa kinh thư, không lập văn tự, khởi xướng tư tưởng tâm tính vốn tịnh, Phật tính vốn có, chỉ thẳng vào lòng người, nhìn thấu tính cách thành Phật. Tuệ Năng cũng chính là người đã nói ra câu thiền ngữ kinh điển lưu truyền thiên cổ: Bồ Đề vốn chẳng phải cây, Minh Kính cũng không phải đài, vốn không phải là vật, nơi nào sinh ra bụi trần.
Bởi vậy, vừa nhìn thấy bản kinh thư này là do Tuệ Năng viết, Phương Chính lập tức vui vẻ vô cùng. Mặc dù gần đây hắn cũng tìm đọc được không ít kinh văn trên internet, nhưng mà những kinh văn đó cũng chỉ là sản phẩm điện tử mà thôi, nào có chân thực, nào phải là kinh thư chân chính mang theo hương mực? Phương Chính như nhặt được chí bảo, tắm rửa thay quần áo xong xuôi, đi vào Phật Đường, mở ra kinh thư, gõ mõ, chậm rãi nhìn lại.
Vừa nhìn một cái, Phương Chính lập tức ngây ngẩn cả người, phía trên vậy mà chỉ viết một dòng chữ!
- Núi là núi, nước là nước, động là động, tĩnh là tĩnh, giải thích thế nào?
Phương Chính ngạc nhiên, đây chính là tế ngữ của Thiền Canh? Đây rõ ràng là thô ngữ a? Một câu ngắn ngủi, hoàn toàn không thể hiểu nổi a!
Phương Chính mở ra trang sách phía sau, quả nhiên, đều là trống không. Cả quyển sách, chỉ có một dòng chữ kia.
Phương Chính cười khổ nói:
- Không hổ là Lục Tổ, chủ trương không lập văn tự, cho dù có lập, cũng chỉ có một câu nói như vậy. Ai... Thế nhưng câu này là có ý gì?
Phương Chính lắc đầu, đứng lên đi ra ngoài, nhìn dãy núi phía xa, thầm nói:
- Núi là núi, nước là nước? Núi không phải là núi sao, nước không phải chỉ là nước hay sao...
Phương Chính nghĩ không ra, dạo quanh trên núi một vòng, vẫn y nguyên khó giải. Cuối cùng, Phương Chính trở lại trong viện tự, tiếp tục gõ mõ, niệm kinh, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối vẫn đang suy nghĩ ý nghĩa trong đoạn tế ngữ của Thiền Canh. Ngồi xuống một lần chính là một tháng, trong một tháng, ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ, thời gian còn lại, Phương Chính chỉ ngồi ở Phật Đường, gõ mõ, niệm kinh văn, suy nghĩ vấn đề.
Trong một tháng, khách hành hương cũng tới không dưới mười mấy nhóm, nhóm khách hành hương nghe tiếng gõ mõ, tiếng Phương Chính tụng kinh, tâm tình đặc biệt thoải mái, đồng thời cũng không đành lòng quấy rầy việc tụng kinh. Thế là Phương Chính cũng an tĩnh đi qua...
Mãi đến có một ngày...
- Đạo diễn, chính là chỗ này.
Một nam tử chỉ vào đỉnh núi, nói.
Bên cạnh, một nam tử để râu quai nón, buộc tóc đuôi ngựa, vóc dáng hơi mập, ngẩng đầu nhìn qua đỉnh núi, nói:
- Cậu xác định là phong cảnh phía trên này phù hợp với cảnh quay mà chúng ta muốn?
- Vu đạo diễn, tôi xác định, chắc chắn là phù hợp. Anh xem ảnh chụp này một chút, hình này là do một phóng viên ở huyện Tùng Vũ chụp, tôi đã hỏi hắn rồi, đây đúng là ảnh chụp thực địa. Chẳng phải vừa rồi thôn dân cũng đã nói a? Trên đỉnh núi đúng là như thế này, có núi rừng, có chùa chiền, có đồng cỏ, còn có trời xanh, nơi xa có dãy núi phụ trợ, đây chẳng phải là địa phương chúng ta muốn tìm sao?
Nam tử nói.
Vu đạo diễn nói:
- Tôi chỉ là hỏi một chút, đi, cùng lên núi xem một chút đi. Nếu tất cả ổn thỏa, liên lạc với người quản lý ở địa phương một chút, thuê khu vực này, tranh thủ thời gian quay xong một đoạn này. Đúng rồi, khoan hãy thông báo cho Tuyết Anh, chờ hết thảy quyết định xong xuôi, lại thông báo đón cô ấy tới.
- Yên tâm đi đạo diễn, Tuyết Anh bận rộn như vậy, loại sự tình này chắc chắn sẽ không tìm cô ấy.
Nam tử cười nói.
- Đi, đi lên núi.
Vu đạo diễn nói xong, dẫn theo một đoàn người trùng trùng điệp điệp lên núi.
- Đạo diễn, núi này ngược lại là thật dốc, hơn nữa đường núi cũng là lâu năm chưa tu sửa. Nơi này thật sự ổn sao?
Lúc này, một nam tử mặt ốm dài chạy tới hỏi.
- Không có đồ vật hiện đại mới tốt a, không cần phải lo lắng cảnh quay có sạn. Tôi thấy nơi này không tệ, mười phần cổ xưa, hiệu quả quay phim cũng sẽ tốt hơn không ít. Cũng không biết là trên núi này có an toàn hay không, không có dã thú chứ?
Vu đạo diễn nói.
- Dã thú? Cho dù thật sự có dã thú, chúng ta còn có lão La ở đây. Múa một trận côn bổng, dã thú gì cũng đều đuổi đi.
Mặt ốm dài cười nói.
- Lâm Đông Thạch, cậu quên đi là vừa, cũng đừng tung hô hại chết tôi. Tôi cũng không phải là Võ Tòng...
Một nam tử dáng người khôi ngô đi lên phía trước, cười nói, người này mặt chữ quốc, lông mày có sẹo, tự mang khí chất hung ác. Thanh âm nói chuyện mười phần dứt khoát, lực lượng mười phần. Mặc dù cười ha hả, nhưng cũng lập tức vỗ ngực nói:
- Nhưng mà, nếu là sói con, tôi vẫn có thể đối phó.
- Được rồi, cũng đã nói rồi, nơi này thì kiếm đâu ra lũ sói con. Núi này là ngọn núi độc lập nằm ngoài dãy núi Trường Bạch, cho dù có sói cũng là ở trong rừng sâu núi thẳm a.
Vu đạo diễn cười nói, kết quả, vừa mới dứt lời…
- Sói! Sói! Sói a!
Hai tên tiểu tử đi phía trước mở đường đột nhiên la hoảng lên, một đường chạy ngược về.