Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 185: Khoác Lác Tinh Vi

Chương 185: Khoác Lác Tinh Vi


         Vu đạo diễn nổi giận nói:
- Kêu loạn cái gì? Trên núi này làm sao lại có... Ối mẹ ơi, sói đâu ra thế này! Lão La, lão La!
La Lập vừa rồi còn vỗ ngực bảo đảm có thể đối phó với lũ sói con, lập tức tiến lên một bước:
- Các huynh đệ, cầm vũ khí lên, chẳng phải chỉ là một con sói con thôi sao? Ngăn nó lại!
Khi đang nói chuyện, La Lập ngẩng đầu lên nhìn, sau đó trực tiếp xoay người kêu lớn:
- Con mẹ nó, sói lớn như thế? Tạp giao với trâu sao? Xuống núi xuống núi, mau mau xuống núi!
La Lập vừa mới cầm gậy chuẩn bị tiến lên, nhìn thấy Độc Lang ung dung thảnh thơi đi xuống từ trên núi, cũng là giật nảy mình, sói lớn như thế! Nếu lao tới vồ một cái, bọn hắn nhất định là chết sạch a! Hơn nữa, đường núi chật hẹp, đụng một cái, đoán chừng là trực tiếp rơi xuống a...
Đám người đang muốn chạy về, kết quả, chỉ thấy hoa mắt, một con sói trắng to lớn xông vào giữa đám người, tất cả mọi người đều bị hù sợ, không dám động chút nào.
La Lập vội vàng kêu lên:
- Mọi người, đừng nhúc nhích! Chớ có làm loạn! Phụ nữ ngậm miệng lại!
Một nhóm mười mấy người, tập thể đứng bất động ở đó, không dám nhúc nhích, phảng phất như thời gian dừng lại vậy.
Kết quả, đám người ngạc nhiên nhìn thấy, con sói này chỉ nhìn bọn hắn bằng một ánh mắt kiểu: các ngươi là một đám nhát gan, sau đó quẫy quẫy đuôi, ung dung bước từng bước nhỏ, chậm rãi đi xuống núi.
Nhìn bóng lưng Độc Lang đi xa, đám người đưa mắt nhìn nhau, Vu đạo diễn nói:
- Con sói này thành tinh rồi sao, ánh mắt kia, sao tôi lại cảm thấy giống như đang mắng chúng tôi là một đám nhát gan?
- Tôi cũng có cảm giác này.
Lâm Đông Thạch nói.
La Lập cũng gật đầu nói:
- Đúng là gặp quỷ sống.
Những người khác cũng đều có một cảm giác như nằm mộng.
Đúng lúc này, nam tử đi đầu dẫn bọn hắn lên núi vỗ đầu một cái, kêu lên:
- Tôi nhớ ra rồi, đúng là trên núi này có một con sói trắng to lớn. Nhưng mà con sói này không phải hoang dã, không có nguy hiểm. Hẳn là con sói vừa rồi.
- Ba!
Nam tử lập tức nhận lấy một bàn tay vào đầu, La Lập cả giận nói:
- Con em cậu, không chịu nói sớm, làm tôi sợ muốn chết...
Đám người nhao nhao quăng tới ánh mắt phẫn nộ, nam tử cười khổ nói:
- Quá vội vàng, từ lúc chọn chỗ đến khi lên núi, hết thảy chỉ có một chút thời gian như vậy. Đầu óc của tôi cũng sắp nổ rồi, có vài thứ quên nói mà thôi...
- Được rồi, được rồi... Lão Đào a, cậu nói tôi nghe một chút, cậu còn quên chưa nói chuyện gì? Trên núi có sói rồi, sẽ không có kẻ điên nuôi gấu đấy chứ? Nếu có thật, chúng tôi lập tức dẹp đường hồi phủ, tôi cũng không dám cầm an nguy của Tuyết Anh ra đùa giỡn.
Vu đạo diễn trịnh trọng hỏi.
Lão Đào suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trên núi hẳn là còn có một con sóc, cũng không còn con vật nào khác. Vu đạo diễn, con sóc này có xem như là động vật nguy hiểm cỡ lớn hay không a?
- Cậu cứ nói đi?
Vu đạo diễn liếc mắt, đang muốn nói gì, bỗng nhiên trên đỉnh đầu có một trận gió thổi qua. Ngẩng đầu nhìn lại, trên không trung có một cặp mông đỏ, giữa khe núi hẹp, nắm dây leo một đường đu đi xa, một chút cát đất rơi xuống mặt hắn.
Vu đạo diễn lau mặt, ngưng trọng nhìn lão Đào, nói:
- Con sóc nhà cậu có cái mông màu đỏ? Còn nữa, con sóc lớn như thế, cậu gặp qua rồi sao?
- Đạo diễn, đó là khỉ...
Lão Đào nhịn không được nhắc nhở.
- Nói nhảm! Con mẹ nó, chẳng lẽ tôi không biết đó là con khỉ? Tôi bảo cậu tìm chỗ, cậu tìm cho tôi như thế này sao? Tìm một địa phương ngay cả cọng lông cậu cũng không hiểu rõ? Tôi cho cậu biết, nếu trên đỉnh núi không có cảnh sắc thích hợp, cậu, cuốn gói rời đi! Bộ phim này, thay người!
Rốt cục Vu đạo diễn cũng nổi giận, đối với hắn mà nói, bộ phim này mười phần trọng yếu, nếu bởi vì đám người này làm việc không cẩn thận, để xảy ra sai sót, có ăn sống đối phương hay không, hắn không dám bảo đảm. Hắn nổi giận, là muốn nói cho mọi người biết, hắn tính tình tốt đấy, nhưng không có nghĩa là sẽ không nổi giận!
Quả nhiên, Vu đạo diễn vừa nổi giận, tất cả mọi người lập tức câm như hến, không dám lên tiếng nữa.
Vu đạo diễn vung tay lên nói:
- Lên núi!
Lúc này đám người mới tiếp tục đi lên núi.
Trên đường đi không còn gặp phải phiền phức, ngược lại là con suối kia làm cho tâm tình của đạo diễn tốt hơn không ít, lên đến đỉnh núi, tầm mắt trống trải, băng tuyết đã tan, trên mặt đất lú lên từng ngọn cỏ dại xanh mơn mởn, trải rộng đến phần cuối đỉnh núi, một mảnh xanh tươi, sức sống dạt dào, cực đẹp. Một bên khác là một rừng cây, phần lớn rừng cây là cây lá kim, cao lớn thẳng tắp, mười phần kình lực.
Phía bên trái, có một tòa chùa chiền tọa lạc ở nơi đó, chùa chiền không lớn, tất cả kiến trúc đều xây theo kiểu cổ, bằng gỗ, trông rất có hương vị cổ lão. Phía trên là gạch ngói sáng rực, trong cổ xưa lại lộ ra một hơi thở tươi mát, không hề cứng nhắc giống những chùa chiền khác. Chỉ bằng một ánh mắt, Vu đạo diễn đã nhìn trúng tòa chùa chiền này, về phần cảnh sắc, cũng không khác mấy, vì vậy nói:
- Tòa chùa chiền này ngược lại là rất có hương vị, chùa này gọi là Nhất Chỉ tự phải không?
- Đúng vậy, chính là Nhất Chỉ tự. Trong chùa chỉ có một vị hòa thượng, pháp hiệu Phương Chính.
Sau khi bị khiển trách một trận, lão Đào đã cố gắng nhớ lại một chút tư liệu trên núi, lập tức giải thích.
Vu đạo diễn gật đầu nói:
- Đi thôi, đi xem một chút.
Lão Đào nghe vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra, không nói đến chuyện cảnh sắc, vậy đã nói rõ cảnh sắc ổn rồi. Chắc là hắn không cần cuốn gói xéo đi nữa.
Mọi người đi tới trước cửa chùa, nhìn ba chữ lớn như rồng bay phượng múa trên tấm bảng hiệu: Nhất Chỉ tự!
Vu đạo diễn nhịn không được tán thán một câu:
- Chữ tốt!
Ánh mắt chuyển xuống, câu đối xuân treo hai bên vẫn còn đó, sau khi xem xong, Vu đạo diễn lại lần nữa tán thán:
- Kém hơn ba chữ trên bảng hiệu một chút, nhưng vẫn là chữ tốt. Không biết là xuất từ tay vị đại sư nào, trong chữ có Long có Phật, thật đúng là trong uy nghiêm đại khí lại lộ ra từ bi độ lượng. Thật tuyệt!
Mấy người lão Đào hoặc nhiều hoặc ít cũng đều hiểu về thư pháp, sau khi nhìn chữ, cũng luôn miệng vuốt mông ngựa, tán thưởng đủ loại.
Tâm tình của Vu đạo diễn thật tốt, vỗ ngực nói:
- Trong chùa này chắc chắn có đại sư! Đi, vào xem!
- Vu đạo diễn, theo tôi tìm hiểu được, nơi này chỉ có một tiểu hòa thượng. Không có đại sư...
Lão Đào vội vàng nhắc nhở.
- Không có đại sư? Ha ha, lão Đào, đừng cho là tôi không biết cậu đã làm gì, cậu cũng chưa từng tới nơi này a? Chưa vào trong chùa chiền nhìn xem a? Tin đồn, luôn có sai lệch. Cũng giống như cậu nói trên núi chỉ có một con sói, vậy con khỉ kia là gì chứ? Theo tôi thấy, trong chùa này nhất định là có cao tăng! Nếu không, tuyệt đối không viết ra được mấy chữ kia, đi thôi, vào xem, tôi cũng muốn làm quen vị cao tăng này một chút, thuận tiện cầu về mấy chữ.
Vu đạo diễn cười đắc ý nói.
Đi qua cửa lớn, trong Phật Đường truyền tới tiếng gõ mõ và tiếng tụng kinh, vừa nghe xong, mấy người đều chấn động tinh thần, cả người đều nhẹ nhàng thoải mái hơn không ít. Phảng phất như bớt đi không ít phiền não!
Vu đạo diễn nhịn không được cười đắc ý nói:
- Niệm kinh cũng có thể niệm tươi mát thoát tục như thế, nếu nói không có đại sư, đánh chết tôi cũng không tin. Lão Đào, bây giờ sẽ cho cậu mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là kiến thức rộng rãi, bản lĩnh nghe tiếng biết người! Đi, vào trong gặp cao tăng.
Vu đạo diễn cao hứng bừng bừng, một đường hưng phấn tiến vào trong Phật Đường, nhìn quanh bốn phía, sau đó triệt để trợn tròn mắt! Cao tăng đâu? Đại sư đâu? Tại sao chỉ có một tiểu hòa thượng đang gõ mõ? Có vẻ như kinh văn cũng là do hắn tụng niệm...
Trong nháy mắt đó, Vu đạo diễn đỏ bừng mặt mo, khoác lác tinh vi một trận, đầu lưỡi tê tê còn chưa tính, trọng điểm là mất mặt a! Khoác lác nhiều như vậy, muốn gỡ gạc lại cũng không được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất