Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 186: Quay Phim

Chương 186: Quay Phim


         Lão Đào thấy vậy, giương mắt nhìn trời, da mặt căng cứng, một bộ dáng quyết tâm chết cũng không cười, sợ là vừa lộ ra dáng tươi cười đắc ý này, sẽ lập tức bị đuổi đi.
Nhưng mà, Vu đạo diễn linh cơ khẽ động, một mặt nghiêm chỉnh nói:
- Đây cũng là đệ tử của cao tăng, đi thôi, đừng quấy rầy người ta niệm kinh tham thiền, nên làm chuyện gì thì làm chuyện đó đi.
- A Di Đà Phật, thí chủ, chùa này chỉ có một mình bần tăng.
Mấy người một đường làm ầm ĩ, Phương Chính tự nhiên nghe được rõ ràng. Chỉ là không có đi ra tiếp đón bọn hắn mà thôi, gần đây vẫn một mực suy nghĩ vấn đề Thiền Canh, đến nỗi cả hạt giống hắn cũng chưa mang đi trồng. Bây giờ có một nhóm người tới đây, còn làm loạn ồn ào, quả thực là đã làm cho hắn có chút khó chịu.
Phương Chính vừa mới mở miệng, Vu đạo diễn cũng là đầy bụng tức giận a, thật vất vả mới tìm được một lý do để xuống ngựa, kết quả, còn chưa kịp leo xuống, hòa thượng này đã ném hắn trở về. Hòa thượng này, tại sao lại không biết điều như thế chứ!
Nhưng mà Vu đạo diễn cũng biết, việc này cũng không trách được người ta, chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn đám người đang cố gắng nhịn cười đằng kia, quay đầu chào hỏi Phương Chính:
- Chắc hẳn vị này chính là trụ trì Nhất Chỉ tự a?
Phương Chính đứng dậy, chắp tay trước ngực, hoàn lễ nói:
- Chính là bần tăng, thí chủ, có chuyện gì a?
Khi đang nói chuyện, Phương Chính đã rời khỏi Phật Đường, Phật Đường là chỗ lễ Phật, không phải chỗ để nói chuyện.
- Là thế này, chúng tôi là người của công ty điện ảnh và truyền hình Xuân Thành, chúng tôi dự định mượn dùng cảnh sắc trên đỉnh núi này để quay phim. Thôn trưởng thôn Nhất Chỉ đã đáp ứng, người xem đi.
Vu đạo diễn giở trò gian xảo một chút, không nói là đến thương lượng, mà là lấy danh nghĩa thôn trưởng thôn Nhất Chỉ. Còn bên phía thôn trưởng, thật đúng là hắn đã gặp được, nhưng mà không có nói là đến tìm phong cảnh quay phim. Dù sao thì cũng chưa biết cảnh sắc trên núi thế nào, hắn cũng chưa xác định là có chọn nơi này hay không, trực tiếp thương lượng việc này với người ta, đến lúc đó nếu người ta đáp ứng nhưng bọn hắn lại không chọn, vậy cũng thật là khó xử.
Cho nên hắn mới tới trước, vì bớt việc, hắn sử dụng một chút mánh lới, trước tiên là xử lý bên phía Phương Chính, sau đó lại đi tìm thôn trưởng, cũng nắm chắc tám chín phần mười. Hơn nữa, hắn thấy, một tòa chùa chiền nhỏ thế này, để duy trì được, hẳn là hoàn toàn nhờ vào người trong thôn, hòa thượng này không có khả năng không nể mặt thôn trưởng.
Nhưng mà...
Phương Chính nghe xong, trong lòng chỉ có xem thường. Mấy trò này, lừa người khác còn được, muốn lừa hắn? Hắn hiểu rất rõ Vương Hữu Quý, mặc dù đầu óc của Vương Hữu Quý cũng rất linh hoạt, nhưng đối với những chuyện vi phạm nguyên tắc, hắn tuyệt đối sẽ không làm. Núi Nhất Chỉ này đã sớm phân cho Nhất Chỉ tự, hắn tuyệt đối sẽ không động tay động chân. Cho dù có ý nghĩ này, cũng sẽ bàn bạc với Phương Chính trước tiên, sau đó mới đáp ứng đối phương.
Hơn nữa, Vương Hữu Quý không đến, điều này đã nói rõ, có rất nhiều vấn đề.
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
- Thí chủ, bần tăng không hiểu những lời anh nói. Nếu có chuyện gì, anh vẫn nên đi tìm thôn trưởng nói chuyện đi a, chờ bần tăng hiểu rõ rồi lại nói.
- Tiểu hòa thượng trụ trì, chẳng phải là chúng tôi đã nói với cậu rồi a, thôn trưởng đã đồng ý. Cậu gật đầu, chẳng phải là xong rồi sao?
Lâm Đông Thạch vội vàng góp lời.
Phương Chính dùng một dáng tươi cười bình thản nhìn Lâm Đông Thạch, Vu đạo diễn, cùng với đám người đang muốn mở miệng, không nói gì, chỉ đơn giản là nhìn bọn hắn như vậy. Đối mặt với ánh mắt tinh khiết sáng tỏ, không có bất kỳ tạp chất gì của Phương Chính, Vu đạo diễn vốn đang muốn nói thêm một hai câu lừa gạt lập tức nuốt ngược vào. Không biết vì sao, đối mặt với tiểu hòa thượng tinh khiết như là ánh nắng này, lúc hắn nói lời lừa gạt, lại có một cảm giác áy náy. Làm một kẻ già đời đã lăn lộn trong xã hội thị phi này nhiều năm như vậy, bàn về cấp độ lừa gạt gian xảo, hắn tuyệt đối nắm chắc có thể cầm về tượng vàng Oscar, da mặt này, chắc chắn là đao thương bất nhập, bom hạt nhân nổ cũng phá được.
Thế nhưng khi đối diện với tiểu hòa thượng này, hắn vậy mà sinh lòng xấu hổ, không đành lòng bịa đặt lừa gạt.
Thế là Vu đạo diễn cười khổ một tiếng nói:
- Thật có lỗi, trụ trì, vừa rồi tôi đã nói láo. Vậy trước hết tôi đi thương lượng với người trong thôn một chút, sau đó lại lên trên núi nói với cậu?
Mặc dù chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, mặc dù không biết trình độ Phật pháp của Phương Chính thế nào, nhưng cảm giác tinh khiết tự nhiên, không bị thế tục ô nhiễm Phương Chính mang đến, đã khiến hai mắt hắn tỏa sáng, đồng thời còn có yêu mến. Trong một xã hội coi trọng vật chất như bây giờ, người có thể có được khí chất này, ngoại trừ em bé vừa ra đời, hắn thực sự tìm không thấy người thứ hai, đây là một hòa thượng chân chính, hắn cũng không muốn làm khó đối phương. Có điều hắn lại không biết, Phương Chính cũng không phải thật sự vô dục vô cầu, tự nhiên tinh khiết không ô nhiễm.
Chỉ có điều, so với đại đa số người, ham muốn vật chất của Phương Chính vẫn là rất thấp. Giống như lý tưởng của hắn, chỉ muốn tìm một nữ tử, không cần xinh đẹp, kết hôn sinh con, sống một đời đơn giản. Hắn không phải một người có dã tâm, có tham vọng lớn, chỉ là một người bình thường đơn giản, hết thảy vô cùng đơn giản, bình bình đạm đạm là được. Lại thêm Linh mễ và nước sạch vô căn gột rửa thân thể, tiếng gõ Mộc Ngư và thiền âm thanh tẩy linh hồn, đồng thời, đoạn thời gian gần đây gần như là không chia ngày đêm, chăm chú lĩnh hội Phật pháp, càng có Tăng Y Màu Trắng phóng đại mặt tốt của hắn, sau từng lớp phóng đại, đè lại hết thảy những thứ khác, lúc này mới giúp hắn có thể cho người ta cảm giác tinh khiết không tì vết này.
Phương Chính hoàn lễ nói:
- A Di Đà Phật, mời thí chủ.
Vu đạo diễn gật gật đầu, nhưng cũng không lập tức xuống núi, mà là dẫn theo mười mấy người đi vào Phật Đường, mỗi người thắp lên một nén cao hương, để lại tiền hương hỏa, sau đó mới dẫn một đám người đi ra ngoài. Đây cũng là thói quen của hắn, cũng là thói quen của những người trong hội này. Có lẽ người khác không tin Phật, không tin tôn giáo, nhưng đối với bọn hắn mà nói, gặp miếu tất bái, đã thành thói quen.
Một đoàn người rời đi, Phương Chính nhìn số tiền trong thùng công đức, khẽ mỉm cười nói:
- Cuối cùng cũng không cần lo bụng đói.
Một đoàn người cũng chưa vội xuống núi, mà là dạo quanh đỉnh núi, vừa đi vừa chụp hình, vừa đi vừa nghỉ, quan sát xung quanh, cẩn thận quan sát một tiếng đồng hồ, sau đó mới xuống núi. Trên đường đi, Vu đạo diễn không ngừng gật đầu, hiển nhiên, hắn rất hài lòng đối với cảnh sắc nơi này. Trọng điểm là cảnh sắc thuần thiên nhiên, mười phần tiên khí, không có đồ vật chướng mắt, mười phần phù hợp với bộ phim tiếp theo của hắn.
Vương Hữu Quý vừa nghe là quay phim trên núi Nhất Chỉ, tự nhiên là vỗ tay kêu hay, kém chút trực tiếp đáp ứng. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, cười khổ nói:
- Núi Nhất Chỉ đã sớm phân cho Nhất Chỉ tự, trong thôn chỉ có thể tỏ ý ủng hộ, về phần có thể quay phim hay không, có để cho quay hay không, còn phải xem ý tứ của Phương Chính Pháp sư trụ trì Nhất Chỉ tự.
- Anh là thôn trưởng, chút chuyện này cũng không làm chủ được sao?
La Lập không hiểu hỏi.
- Tôi là thôn trưởng, nhưng mà tôi không thể bá đạo, không thể ngang ngược a. Quy củ là quy củ, chuyện này tôi không thể phá hư quy củ. Các cậu muốn lên núi Nhất Chỉ quay phim, đây là chuyện tốt đối với thôn này, tôi ủng hộ. Nhưng có thể quay phim hay không, vẫn phải hỏi Phương Chính Pháp sư mới được.
Vương Hữu Quý nghiêm mặt nói.
Vu đạo diễn nói:
- Chuyện này tôi cũng có thể hiểu được, tôi đã gặp qua Phương Chính Pháp sư, ý tứ của hắn là xem ý tứ của anh. Các anh như vậy, tôi cũng rất khó khăn a.
- Ách, hóa ra là vậy. Các cậu chờ một chút, tôi gọi điện thoại hỏi một tiếng.
Nói xong, Vương Hữu Quý đi ra ngoài gọi điện thoại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất