Chương 187: Hình Người Dáng Người
Người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Lâm Đông Thạch cười khổ nói:
- Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thôn trưởng không quản sự như thế.
- Kỳ thật, tôi ngược lại cảm thấy rất tốt, chí ít là người ta không ngang ngược, tôn trọng người khác.
La Lập nói.
Lâm Đông Thạch chẹp chẹp miệng, không nói gì.
Bên ngoài, Vương Hữu Quý kể lại sơ lược tình huống với Phương Chính, sau đó nói:
- Phương Chính a, đây là công ty truyền hình và điện ảnh nổi tiếng trong thành phố, nếu thật sự quay phim trên núi Nhất Chỉ, vậy núi Nhất Chỉ sẽ nổi danh a! Đến lúc đó, thôn chúng ta cũng được nhờ, sau này du khách đến ngắm cảnh, cũng đủ để thôn chúng ta có một trận biến hóa nghiêng trời lệch đất. Khỏi cần phải nói, chí ít là mọi nhà đều có thể có được một cuộc sống thoải mái hơn.
- Vương thí chủ, ý chú thế nào?
Phương Chính hỏi.
- Ý tôi sao, ý tôi đương nhiên là có thể quay thì tốt nhất là để cho bọn hắn quay. Đây chính là chuyện tốt, bánh ngọt từ trên trời rơi xuống a.
Vương Hữu Quý nói.
Phương Chính nói:
- Bần tăng ngược lại là không có ý kiến gì, chỉ cần không quấy rầy đến sự thanh tịnh của chùa chiền, còn lại tùy ý bọn hắn.
Có thể trợ giúp thôn dân dưới núi, Phương Chính tự nhiên là hết sức vui vẻ. Nhưng mà, nếu như những người này làm loạn, làm bừa một mạch đó là không được.
Vương Hữu Quý hiểu được ý Phương Chính, là rút kinh nghiệm chuyện đám người hiệp hội thư pháp kia, thế là vỗ ngực nói:
- Yên tâm, chuyện này, tôi giữ cửa cho cậu! Quy củ đã sớm nói rõ, nếu thật sự dám làm loạn, tôi trực tiếp cho bọn hắn cuốn gói xéo đi. Không hợp tác làm ăn với bọn hắn là được. Thế nào?
- Vậy đều nghe thí chủ a, chuyện này bần tăng không muốn quản.
Phương Chính nói là lời trong lòng, một là không hiểu, thứ hai, ngày đêm khổ thiền vẫn chưa có đáp án, hắn cũng không có tâm tình đi đụng chạm những chuyện thế tục ngoài kia.
Vương Hữu Quý lập tức hớn hở, cúp điện thoại, trở vào thương lượng chuyện hợp tác.
Vương Hữu Quý yêu cầu không cao, không được quấy nhiễu sự an tĩnh của chùa chiền, đồng thời, vấn đề cơm nước, nghỉ ngơi của đoàn làm phim trong quá trình quay phim cần giải quyết ở trong thôn. Trong thôn cũng bảo đảm sẽ không rao giá trên trời, giá cả vừa phải, cam đoan sạch sẽ vệ sinh, vân vân...
Vu đạo diễn thấy Vương Hữu Quý nói là thật, cũng không phải lừa gạt bọn hắn, hết thảy đều giữ khuôn phép, tự nhiên là hết sức cao hứng. Hai bên ăn nhịp với nhau, hết thảy đã thương lượng xong.
Mãi đến khi rời khỏi thôn, Vu đạo diễn vẫn còn cười ha hả, vuốt vuốt bộ râu quai nón, cười nói:
- Đi nhiều chỗ như vậy, vẫn là lần đầu gặp được một thôn thuần phác thế này.
Lâm Đông Thạch cũng tặc lưỡi nói:
- Quả thật, nhưng mà trước kia chúng tôi cũng đều quay phim trong cảnh khu, nơi đó cũng không có thôn dân gì, đều là thương nhân, con buôn cũng là bình thường.
Lão Đào nói:
- Nơi này là vùng núi hẻo lánh, người dân giản dị. Đi nhiều địa phương như vậy, vẫn là lần đầu gặp được một nơi chỉ có một chút yêu cầu như thế, hơn nữa còn không trục lợi, không lừa gạt.
- Người a, nếu đều đơn giản như vậy, thật tốt biết bao... Tất cả mọi người đều dễ dàng.
Vu đạo diễn duỗi lưng một cái, dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, nói:
- Thông báo cho toàn đoàn làm phim, chuẩn bị vào chỗ đi.
- Đã rõ!
Lâm Đông Thạch lên tiếng, sau đó gửi đi một tin tức.
Mà Phương Chính bên đây, đang ngồi ngẩn người trước cửa.
- Núi là núi, nước là nước... Rốt cục câu này có ý gì? Những thứ này và đất canh tác có quan hệ gì?
Phương Chính gãi gãi đầu, không nhịn được lắc đầu.
- Chi chi.
Con sóc từ trên tường nhảy lên trên bờ vai Phương Chính, thấy bộ dáng Phương Chính một mặt khổ bức, lần đầu tiên hào phóng chủ động đưa cho Phương Chính một hạt thông.
Phương Chính vuốt vuốt đầu tiểu tử này, nói:
- Cảm ơn.
- Dát, chi chi...
Nơi xa vang lên một trận quái khiếu, tiếp đó chỉ thấy Hầu Tử chạy về, đằng sau là Độc Lang đuổi theo sát, đến trước người, Độc Lang đột nhiên tăng tốc, một trảo đè Hầu Tử ngã nhào xuống đất, Độc Lang thì lăn lăn lộn lộn náo thành một đoàn. Phương Chính thấy vậy, lập tức bị chọc cười.
Nhìn thấy nụ cười này của Phương Chính, hai tên này cũng không lộn xộn nữa, đều ngồi dậy.
Phương Chính thấy vậy, lập tức hiểu được, mấy con vật nhỏ này là thấy hắn buồn khổ lâu như vậy, cố ý gây chuyện chọc hắn cười a.
Phương Chính đứng lên nói:
- Được rồi, thua thiệt mấy người các ngươi đều biết diễn trò. Bần tăng không nghĩ nữa, đi, đi chơi!
- Ngao ô!
- Cạc cạc!
- Chi chi...
- Ba!
- Ai u, con sóc, sao ngươi còn có pháo suất? Chẳng phải lần trước ngươi ném hết rồi sao?
- Ba!
- Ngao ô!
Độc Lang kháng nghị!
- Cạc cạc...
Hầu Tử vỗ tay cười to, kết quả một cái pháo suất nện lên trên trán hắn, bộp một tiếng, tên này bị dọa không cười nổi nữa.
Con sóc đắc ý lấy ra một cái túi nhỏ, túi này là Phương Chính làm cho hắn, dùng để đựng hạt thông, sau này cũng không cần nhét hết vào trong mồm. Kết quả, tiểu tử này vậy mà dùng để cất chứa súng ống đạn được!
- Chạy a!
Phương Chính dẫn đầu, xoay người chạy.
Độc Lang và Hầu Tử vội vàng đuổi theo, con sóc ở phía sau hóa thân Đại Ma Vương, cầm pháo suất một đường truy sát...
Mấy ngày kế tiếp, Phương Chính xem như là yên tâm trong sự chấp nhất, nên niệm kinh thì niệm kinh, nên gõ mõ thì gõ mõ, có rảnh thì đọc kinh Phật, tham khảo cảm ngộ Phật pháp của những người khác, không có việc gì thì dẫn mấy tên tiểu tử kia đi chơi. Chẳng qua, từ khi Hầu Tử đến, quả thật đã giúp Phương Chính không ít việc. Hầu Tử là loài linh trưởng, có trí tuệ cao, trực tiếp phụ trách bộ phận nhiệm vụ như lau chùi xà nhà trong Phật đường, còn tượng Phật gì đấy, Phương Chính vẫn chưa thể tin tưởng giao cho tiểu tử chân tay lóng ngóng này.
Nhìn thấy tiểu tử này làm việc nhanh nhẹn, Phương Chính cười nói:
- A Di Đà Phật, làm không tệ a.
Hầu Tử đắc ý khẽ ngẩng cao đầu, học theo bộ dáng của Phương Chính, chắp tay trước ngực, kêu cạc cạc, bộ dáng vậy mà rất giống hòa thượng! Chỉ có điều, con hàng này lập tức đưa tay gãi gãi mông, trong nháy mắt đã mất hết hình tượng.
Linh cơ khẽ động, Phương Chính đi ra hậu viện cầm ra bộ y phục hòa thượng cũ nát của hắn trước kia, cho Hầu Tử mặc vào, lập tức, một tăng nhân Hầu Tử sinh động đứng ở trước mặt Phương Chính. Nếu không nhìn một thân lông lá và gương mặt Hầu Tử, thật đúng là hình người dáng người.
Đối với tạo hình mới của bản thân, Hầu Tử cũng hết sức hài lòng, trên thực tế, cũng không biết là do trước đó nghe được Thiệt Trán Liên Hoa của Phương Chính hay sao, con khỉ này đặc biệt thích bắt chước Phương Chính. Mọi cử động đều đang bắt chước, phảng phất như trở thành Phương Chính là mục tiêu cả đời của Hầu Tử, chỉ là từ đầu đến cuối luôn kém một chút gì đó. Bây giờ mặc vào trang phục hòa thượng, cảm thấy càng giống Phương Chính, tự nhiên là càng cao hứng hơn, kêu gọi Độc Lang và con sóc, cười to đi ra ngoài, tiến thẳng đến rừng cây phía xa xa. Có Hầu Tử, tốc độ hái hạt thông tự nhiên cũng nhanh hơn nhiều, gần như là mỗi ngày Phương Chính đều có đồ ăn vặt, rốt cục cũng không cần xem ánh mắt nghi ngờ lúc soát của con sóc.
Phương Chính vốn cho rằng, có áp lực cạnh tranh, con sóc sẽ chịu khó hơn, sẽ không còn ngày ngày ở yên một chỗ ngồi ăn rồi chờ chết, kết quả, tiểu tử này trực tiếp không thẹn không thùng lăn lộn với Hầu Tử, ngày ngày ăn nhờ ở đậu, càng ngày càng mập... Chạy như bóng lăn. Phương Chính cũng hoài nghi, nếu không phải mỗi ngày đều phải leo cây về ổ, đoán chừng con hàng này thật sự có thể béo thành hình cầu.
Trái phải vô sự, lấy điện thoại di động ra, tùy tiện xem một chút tin tức, kết quả, vừa mở ra giao diện tin tức, chỉ thấy một tấm hình lớn nhảy thẳng ra ngoài.
Phương Chính lười xem loại tin tức quảng cáo thế này, trực tiếp chọn tắt đi, nhưng mà lại bấm lệch, trực tiếp tiến vào giao diện này.