Chương 188: Bệnh Tâm Thần?
Giao diện hiện ra, một mỹ nữ tóc ngắn xinh đẹp xuất hiện chính giữa màn hình, phía dưới viết một hàng chữ lớn:
- Tuyết Ưng Nữ Vương ngôi sao điện ảnh số một chuẩn bị bấm máy bộ phim tiếp theo!
Phương Chính nhìn lướt qua, cũng không để tâm, hắn không thích nhất là tin tức bát quái của minh tinh. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng bản thân, thăm dò chuyện riêng tư của người khác, cũng không phải là thói quen tốt.
Tắt giao diện tin tức, tiếp tục đọc kinh Phật.
Chớp mắt một cái, lại mấy ngày trôi qua, cuộc sống của Phương Chính vẫn là bình bình đạm đạm...
Đến một ngày này, đỉnh núi một mực an tĩnh cũng bị đánh vỡ.
- Thứ này nặng quá đi, đổi người.
- Là ai tìm địa phương này vậy, núi cao như vậy, ngay cả đường cáp treo cũng không có, ai u, eo của tôi a...
Phương Chính nghe được thanh âm loạn thất bát tao, hiếu kì đi ra xem xét, chỉ thấy một đoàn người vai khiêng tay nhấc mang từng thùng đồ vật lên núi. Một người trong đó Phương Chính vẫn thấy khá quen mắt, gương mặt dài ốm, dường như cách đây không lâu đã tới chùa chiền, nói là người của công ty truyền hình và điện ảnh.
Những người này mặc dù kêu khổ thấu trời, nhưng vẫn rất là nhiệt tình. Nhân lực cũng nhiều, sau ít phút nghỉ ngơi, tiếp tục chuyển đồ đến nơi xa.
Phương Chính lấy tay che nắng, liếc một cái, quả thật là đủ xa, chỉ cần bên kia không bắn pháo, bảo đảm là không làm ảnh hưởng tới sự thanh tịnh của hắn. Xem náo nhiệt một hồi, Phương Chính cười ha ha, trở về niệm kinh gõ mõ.
Ngược lại là con sóc lòng hiếu kỳ khá nặng, đi theo xem náo nhiệt. Độc Lang và Hầu Tử thì không biết đã đi nơi nào chơi rồi, Phương Chính cũng lười để ý bọn hắn.
Buổi trưa, Phương Chính ra ngoài, chỉ thấy một tấm màn xanh to lớn được dựng lên, trên đó viết:
- Hiện trường quay phim cổ trang huyền huyễn cỡ lớn...
- Chẳng lẽ là diễn viên nữ?
Phương Chính lắc đầu, không quá để tâm, trở về tiếp tục niệm kinh.
Vào đêm, chùa chiền bỗng nhiên nghênh đón một vị khách xa lạ.
- Tuyết Anh đâu?
Vu đạo diễn đặt chén rượu xuống, mắt say lờ đờ mông lung hỏi.
- Đúng a, Tuyết Anh tỷ đâu?
Lâm Đông Thạch cũng nói.
- Tiểu Lưu, cô là người quản lý của Tuyết Anh mà, cô ấy đâu rồi?
Vu đạo diễn hỏi.
Tiểu Lưu cũng là một mặt mộng bức, nói:
- Không thấy a, trước đó còn ở đây, đúng rồi, cô ấy nói là đi nhà vệ sinh.
- Đi bao lâu rồi?
Vu đạo diễn hỏi.
- Một hai giờ rồi...
Tiểu Lưu đau khổ phát hiện, tựa hồ lại xảy ra chuyện! Dường như Tuyết Anh tái phát bệnh cũ, đây là chạy loạn a!
Vu đạo diễn ngạc nhiên nói:
- Chuyện này... Đây là chạy a?
Tiểu Lưu bất đắc dĩ buông buông tay, một mặt anh hiểu mà.
Vu đạo diễn cười khổ nói:
- Cô ấy chạy đi cũng không có việc gì, nhưng tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng a. Nơi núi sâu đất hoang này, chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ a? Tranh thủ thời gian liên lạc ngay đi, tiểu Lưu, cô cũng đừng đứng đó, gọi cho Tuyết Anh đi, bổn phận của cô đấy.
Tiểu Lưu tranh thủ thời gian gọi điện thoại, kết quả:
- Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.
Vừa nghe thấy đã tắt máy, toàn bộ đoàn làm phim lập tức náo loạn! Minh tinh điện ảnh cấp thế giới, đại tỷ giới điện ảnh và truyền hình trong nước, Lý Tuyết Anh chạy đi! Điện thoại còn tắt máy! Nếu xảy ra chuyện, đó chính là trời sập!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không còn tâm tình để uống rượu, Vu đạo diễn càng lớn tiếng hét lên:
- Còn thất thần gì nữa? Cho dù phải đào ba thước đất, cũng phải tìm ra Lý Tuyết Anh, ai cũng có thể xảy ra chuyện, riêng cô ấy là không được!
Đám người vốn đang ăn nhậu náo nhiệt ngày bấm máy, trong nháy mắt đã vỡ tổ, tất cả đều tản đi tìm người.
Mà giờ khắc này, trên núi Nhất Chỉ, trong Nhất Chỉ tự, Phương Chính một bộ áo trắng, đứng dưới cây Bồ Đề, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, qua khe hở giữa lá cây, nhìn lên mặt trăng treo giữa bầu trời.
Đúng lúc này, trước cửa chùa xuất hiện một bóng người xinh đẹp, người này khoác lên một chiếc áo choàng màu đen, mang một chiếc kính mát thật to, chỉ có thể nhìn thấy cặp môi mỏng và cái cằm tuyết trắng, từ dáng người và trang phục, có thể nhìn ra đây là một nữ tử.
Nữ tử này đi đến trước cửa lớn, đột nhiên sững lại, yên lặng nhìn về phía hòa thượng áo trắng đứng dưới cây Bồ Đề ở trước mặt, dường như đã bị một bức tranh tuyệt mỹ này chấn nhiếp rồi.
Không cần bất kỳ hiệu ứng ánh sáng nào, không cần bất kỳ đồ vật son phấn dư thừa nào, chỉ một hình tượng tương đối đứng im, tươi đẹp thoát tục, chỉ cần nhìn một chút, tâm tình phiền loạn của cô cũng trở nên yên tĩnh. Trên thực tế, trong một nháy mắt khi cô đi vào chùa chiền, tâm tình lo lắng cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, sau khi thấy cảnh này, rốt cục cũng nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, tiểu hòa thượng toàn thân áo trắng, giống như thánh tăng kia đột nhiên mở miệng, hơi thở của nữ tử rõ ràng là có chút khẩn trương, tựa hồ có chút chờ đợi, mong đợi tiểu hòa thượng này có thể nói ra một đoạn kinh văn? Một đoạn thiền ngữ?
Nhưng mà...
Tiểu hòa thượng bỗng nhiên nở nụ cười, mang theo vài phần tham lam nói:
- Con sóc a, nghe nói hôm nay ngươi tìm được một ít đồ ăn vặt mới, chia cho bần tăng một chút thôi?
Lời này vừa nói ra, nữ tử lập tức sững sờ tại chỗ, bức tranh tuyệt mỹ trong lòng cô trước đó, phảng phất như bộp một tiếng, vỡ nát! Kinh văn đâu? Thiền ngữ đâu? Thánh tăng đâu? Tại sao lại biến thành một tên ăn hàng rồi?
Nữ tử nhịn không được thở dài, thầm nói:
- Cuối cùng vẫn là tục nhân, thế gian này tìm đâu ra Chân Phật?
Phương Chính nghe vậy, giật nảy mình, bình thường trời vừa tối là hắn sẽ lập tức đóng lại cửa lớn chùa chiền. Lúc này, toàn bộ chùa chiền chỉ còn một mình hắn, khác chỉ có động vật, cũng là thời điểm hắn buông lỏng nhất. Vậy mà hôm nay, hắn lại quên đóng cửa, không nghĩ tới vô thanh vô tức bên tai lại nghe tiếng nữ tử nói nhỏ, dọa hắn một trận, còn tưởng rằng gặp quỷ nữa đây!
Phương Chính nghiêng đầu một cái, vừa vặn nhìn thấy nữ tử đứng trước cửa, lại liếc qua trên mặt đất, có bóng, không phải quỷ! Phương Chính lập tức nhẹ nhàng thở ra, chắp tay trước ngực, tiến lên một bước nói:
- A Di Đà Phật, nữ thí chủ, đêm đã khuya, chùa chiền phải đóng cửa.
- Nha.
Nữ tử gật gật đầu, nhưng căn bản không thèm để ý đến Phương Chính, một bước tiến vào chùa chiền, cũng không có đi vào bái Phật, mà chỉ ngồi dưới cây Bồ Đề, không nói một lời.
Phương Chính thấy vậy, cũng là một bụng nghi hoặc, đây là đụng phải bệnh tâm thần sao? Hơn nửa đêm, lên núi còn mang kính râm? Cô nàng này làm thế nào mà lên núi an toàn, không có rơi xuống vậy? A Di Đà Phật, thật đúng là Phật Tổ phù hộ a.
Phương Chính nhìn thấy đối phương không nói lời nào, hắn cũng không muốn tự làm mất mặt, cô không lên tiếng, vậy tôi coi như không có cô là được.
Thế là đi đến dưới gốc cây, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây, nói:
- Con sóc a, ngươi đã mập như vậy, ăn ít một chút không được sao? Ngươi chia cho ta một chút xem như ăn khuya, ngày mai bần tăng lấy chút rau mầm vẫn một mực cất đấy không nỡ bỏ ra ăn, lấy ra cho ngươi nếm thử, thế nào?
Nữ tử vốn cho rằng, tiểu hòa thượng này nhìn thấy người ngoài rồi, sẽ giống như đại đa số hòa thượng, giả bộ làm đại sư, tiến lên đáp lời, hoặc là đoán mệnh xem quẻ, kém nhất thì cũng sẽ nói một hai câu thiền ngữ, giao lưu một chút để biểu hiện bản thân có Phật pháp cao thâm cỡ nào.
Vạn vạn không nghĩ tới, tiểu hòa thượng này lại không giống bình thường như thế, cô không để ý đến hắn, hắn trực tiếp xem cô như không khí! Tiếp tục làm theo ý mình, xin hạt thông. Chỉ có điều, tên này hơn nửa đêm lại đi ra lẩm bẩm xin hạt thông với một gốc cây Bồ Đề, cũng quá quỷ dị đi? Trên cây Bồ Đề sẽ có con sóc sao? Cho dù có, nó có thể nghe hiểu anh nói gì sao?
- Sẽ không phải là bệnh tâm thần chứ?
Nữ tử nghĩ đến đây, khẽ nhích ra bên cạnh, giữ khoảng cách!