Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 204: Đánh Hầu Tử

Chương 204: Đánh Hầu Tử


         Lý Tuyết Anh cũng bị một tiếng kêu này của Độc Lang làm giật nảy mình, mặt khác, bộ mặt của Độc Lang trời sinh đã mang theo vẻ hung hãn, Lý Tuyết Anh thật sự có chút sợ.
Phương Chính nháy mắt ra hiệu với Độc Lang, để hắn dọa cho vị tổ tông này đi ra ngoài. Kết quả, Độc Lang tưởng là Phương Chính bảo hắn phải thành thật một chút, thế là ngoắc ngoắc cái đuôi tiến đến cọ cọ vào chân Lý Tuyết Anh, sau đó len lén dùng một ánh mắt ngươi hài lòng chưa a mà nhìn Phương Chính.
Phương Chính chỉ cảm thấy đây chắc chắn không phải một con sói, đây nhất định là một con lợn! Đồng đội heo chính là như thế.
Lý Tuyết Anh thấy Độc Lang nũng nịu như thế, lập tức bị chọc cười, sờ sờ đầu Độc Lang nói:
- Phương Chính Pháp sư, tính tình của con sói này rất là ngoan hiền nha.
Phương Chính có thể nói gì được, cười gượng hai tiếng cho qua:
- Ha ha...
- Phương Chính Pháp sư, đó là phòng thiền của cậu a?
Lý Tuyết Anh nhìn phòng thiền ở chính giữa hỏi.
Trong lòng Phương Chính xiết chặt, trong phòng kia là một trời quần áo lót, tuyệt đối không thể để cho Lý Tuyết Anh đi vào! Nhưng mà vẫn đáp một câu:
- Chính là phòng thiền của bần tăng, đây cũng là phòng bếp.
Lý Tuyết Anh nói:
- Hình như bên kia còn có một căn phòng nhỏ a?
Phương Chính nói:
- Không phải, đó cũng là phòng thiền, sư phụ của bần tăng đã từng ở nơi này.
- Hóa ra là vậy a, mặc dù chùa chiền này của cậu khá nhỏ, nhưng cũng đầy đủ phòng ốc. Chuyện kia, Phương Chính Pháp sư, tôi thật sự không thể tham quan một chút sao?
Lý Tuyết Anh dùng một vẻ mặt đáng yêu nhìn Phương Chính, đã bao nhiêu năm rồi cô chưa dùng đến vẻ mặt này, bản thân cô cũng không nhớ rõ. Từ khi thành danh, muốn gì có đó, có việc gì mà cô cần phải cầu người khác? Lần này cũng là liều mạng, cô thật sự hiếu kì...
Phương Chính không thèm để ý cô đáng yêu thế nào, cho dù cô biến thành mèo, cũng nhất định là không cho vào! Phương Chính quả quyết lắc đầu nói:
- Thật có lỗi, thí chủ, nơi này là khu sinh hoạt của bần tăng, không thích hợp để nữ thí chủ tiến vào.
Lý Tuyết Anh lập tức thất vọng, sau nhiều năm như vậy mới bán manh một lần, vậy mà lại thất bại! Cô thậm chí hoài nghi, có phải là quá lâu rồi không bán manh nên cô bị lụt nghề hay không.
Kỳ thật, Lý Tuyết Anh cũng không hề phát hiện, ở trước mặt người ngoài cô là Nữ Vương cao lãnh, nói chuyện làm việc đều là khiêm tốn ôn hòa có lễ nghĩa. Thậm chí khi đối mặt với Vu Quảng Trạch, cũng chỉ là bộ dáng bằng hữu, chưa hề biểu hiện ra loại dáng vẻ tiểu nữ tử đáng yêu thế này.
Nhưng khi đối mặt Phương Chính, cô lại không tự chủ được tự thu hồi lòng kiêu ngạo, bỏ hết tất cả hào quang, chỉ coi bản thân là người bình thường. Trên thực tế, cô cảm giác được, Phương Chính cũng không hề xem cô là minh tinh, mà chỉ xem là một khách hành hương bình thường. Cô thích cảm giác này, thích ánh mắt không để ý hào quang, không quan tâm nhan sắc thế này, cho nên mới có thể chân chính vứt hết đi tất cả mặt nạ, nhẹ nhõm bày ra bộ mặt đáng yêu.
Còn một điểm trọng yếu nhất, những điều Phương Chính biểu hiện ra, khiến cô bất tri bất giác đã nâng Phương Chính lên đến trình độ đại sư, làm cô không cách nào ngạo kiều trước mặt Phương Chính.
Lý Tuyết Anh hỏi dò:
- Thật sự không được?
- A Di Đà Phật, thí chủ... Ách.
Phương Chính còn chưa nói xong, đã thấy Hầu Tử đội áo ngực trên đầu leo lên bức tường sau lưng Lý Tuyết Anh.
- Có gì a?
Lý Tuyết Anh hiếu kì quay đầu nhìn lại, Hầu Tử hốt hoảng ngã nhào một cái lật ra mặt tường phía sau, Lý Tuyết Anh không nhìn thấy gì.
Phương Chính âm thầm thở ra một hơi, nói:
- Không có việc gì, vừa rồi có một con chim bay ngang qua. Nữ thí chủ, nơi sinh hoạt thường ngày thực sự không thích hợp để người ngoài tham quan.
- Cũng phải a, vậy được rồi...
Mặc dù Lý Tuyết Anh rất muốn mạnh mẽ xông tới một lần nữa, nhưng mà làm như vậy không khỏi quá thiếu tôn trọng người khác, chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ này.
Trở lại tiền viện, Lý Tuyết Anh ngồi xuống dưới cây bồ đề, nói:
- Phương Chính Pháp sư, tôi ngồi ở đây tìm thanh tĩnh có được không?
Phương Chính gật đầu nói:
- Nữ thí chủ cứ tùy ý, nếu có chuyện gì, cứ gọi bần tăng.
Nói xong, Phương Chính đi về hậu viện, tiến vào phòng thiền, Phương Chính lập tức thở ra một hơi, rốt cục trong phòng thiền cũng gọn gàng rồi, những đồ vật loạn thất bát tao kia đều đã được giấu đi. Phương Chính nhấc chăn mền lên, chuẩn bị xếp gọn lại, kết quả, giũ chăn mền một cái, soạt... Một mảnh đỏ hồng trắng sữa bay ra.
Trên trán Phương Chính lập tức nổi đầy hắc tuyến... Bảo bọn hắn giấu đồ, bọn hắn giấu thế này sao?
Kết quả, Phương Chính còn chưa kịp mở miệng, con sóc đã bò vào từ cửa sổ, bất mãn hết sức nói:
- Ngươi làm gì thế? Người ta cất giấu thật vất vả, đều bị ngươi moi ra, phí công.
Hai mắt Phương Chính lật một cái, tên tiểu quỷ này còn lý luận... Phương Chính thật sự tức giận, rất muốn dạy dỗ hắn một trận.
Nhưng Phương Chính vẫn nhịn được, hắn cũng không thể chấp nhặt với động vật nhỏ. Thu hồi đồ vật, chuẩn bị nhét vào trong ngăn tủ, vừa mở ra ngăn tủ, bên trong vậy mà còn có không ít đồ.
Nhìn đống đồ vật này, Phương Chính thật sự không có chút tâm tình nào, nhét vào hết, đóng ngăn tủ lại, phòng thiền không ở được, đến phòng bếp ở thôi.
Vừa sáng sớm, còn chưa kịp ăn điểm tâm đây, mở nắp nồi ra, Phương Chính đen cả mặt, trong nồi còn cất giấu hai chiếc quần lót, một chiếc áo ngực!
Mở ra vại gạo, quả nhiên là bên trong cũng có, thậm chí còn vùi vào trong!
Phương Chính đen mặt, nhìn con sóc theo chân tiến tới, hỏi:
- Là ai làm?
Con sóc quả quyết lắc đầu:
- Không biết.
Nhưng mà nhìn đôi mắt nhỏ gian xảo kia, rõ ràng là đang nói:
- Ta biết, nhưng mà ngươi phải hối lộ ta mới được.
- Bữa sáng thêm đồ ăn.
Phương Chính nói.
- Hầu Tử làm! Hắn nói là thích hương thơm trên những đồ vật này, nhiễm thêm chút hương vị cho Linh mễ, khẳng định là sẽ ăn ngon hơn.
Con sóc mười phần không có chí khí, lập tức bán đứng Hầu Tử.
Phương Chính đậy lại nắp vại gạo, dạo một vòng quanh bếp.
Lúc này, Hầu Tử tiến đến, gãi gãi cái mông hỏi:
- Trụ trì, ngươi tìm gì thế?
- Cây gậy.
Phương Chính nói.
- Bên ngoài có a, mà ngươi tìm cây gậy làm gì?
Hầu Tử hỏi.
- Đánh khỉ.
Phương Chính nói.
Hầu Tử:
- @#$@...
Cùng lúc đó, dưới cây bồ đề, Lý Tuyết Anh tựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn lên tán cây, híp mắt, hưởng thụ cảm giác thanh tĩnh hiếm có này.
Đúng lúc này, một cái bóng lướt qua trên tán cây, sau đó nằm sấp lên trên nhánh cây mà cúi đầu nhìn xuống, một con vật nhỏ béo béo mập mập lập tức hấp dẫn sự chú ý của Lý Tuyết Anh.
- Này vật nhỏ, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Lý Tuyết Anh chào hỏi với con sóc.
Con sóc căn bản là không sợ người, chuyển người một cái, xuôi theo thân cây mà leo xuống dưới, nhảy lên trên bờ vai Lý Tuyết Anh, ngửi ngửi, sau đó híp mắt lại, thầm nghĩ:
“Hương vị thật giống a.”
- Vật nhỏ, vẻ mặt này của cậu là có ý gì a? Tôi không có đồ ăn.
Lý Tuyết Anh cười nói, nhưng ngay lập tức, Lý Tuyết Anh nhớ ra gì đó, lấy ra từ bên trong túi xách một miếng rong biển, xé ra rồi đưa cho con sóc, nói:
- Thứ này có thể ăn.
Con sóc ngửi ngửi, có một mùi thơm kỳ lạ, bỏ vào trong miệng nếm thử một chút, cũng không tệ lắm, cuối cùng, trực tiếp nhét hết vào miệng, thuần thục ăn hết. Từ khi tới chùa Nhất Chỉ, bữa cơm nào cũng đều phải giành ăn với Độc Lang, Hầu Tử, thậm chí còn phải giành ăn với Phương Chính, dáng ăn của hắn càng ngày càng xấu.
Ăn xong, con sóc lại trừng mắt nhìn Lý Tuyết Anh.
Lý Tuyết Anh lại lấy ra ba mảnh rong biển, xé ra đưa cho con sóc.
Lần này con sóc không ăn, mà là leo lên cây. Mặc dù con sóc rất tham ăn, còn có chút keo kiệt, nhưng hắn sẽ không làm những chuyện chiếm trắng tiện nghi, hắn quyết định sẽ lấy một chút hạt thông đưa cho Lý Tuyết Anh, xem như là trao đổi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất