Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 205: Tiếp Xúc Thân Mật

Chương 205: Tiếp Xúc Thân Mật


         Lý Tuyết Anh ngẩng đầu nhìn con sóc uốn éo cái mông mập mạp, dốc sức chui vào bên trong chậu hoa, lập tức cười nở hoa, cô cảm thấy tất cả mọi thứ trong viện tự này đều rất có linh tính, hơn nữa, hết thảy đều nhẹ nhàng như vậy. Thanh tĩnh tường hòa, cả người tựa như không có chút gánh nặng nào, một thân nhẹ nhõm, giống như muốn bay lên, cảm giác này, đơn giản là quá thoải mái!
Nhưng mà sau một khắc, dáng tươi cười của Lý Tuyết Anh ngưng lại.
Chỉ thấy bên mép chậu hoa, một dây lưng viền ren màu trắng tuột ra, mặt trên còn có mấy kiểu chữ tiếng Anh thêu bằng chỉ vàng, lộ ra rất rõ ràng dưới ánh mặt trời, cô thấy rõ ràng, đó là ba chữ mẫu LXY!
Lý Tuyết Anh lập tức đen mặt lại, loại đai đeo này, kiểu chữ này, đây rõ ràng là chiếc áo ngực mà cô mời chuyên gia nội y cấp quốc tế đo ni đóng giày làm cho cô! Dù thế giới này lớn cỡ nào, cũng chỉ có duy nhất một chiếc áo này!
Thế nhưng, tại sao chiếc áo ngực này lại ở trong ổ của con sóc?
Ngay lúc cô đang nghi ngờ, một cặp móng vuốt nho nhỏ vươn ra, kéo dây đeo kia vào, sau đó, từ bên trong chậu hoa, một cái đầu len lén đưa ra ngoài giống như tên trộm, mang theo chút ít hốt hoảng mà quan sát xung quanh, ánh mắt trộm gian còn nhìn thoáng qua Lý Tuyết Anh.
Khi phát hiện biểu lộ của Lý Tuyết Anh có điểm gì đó là lạ, con mắt gian tặc khẽ đảo một vòng, giả vờ như không thấy gì, xuôi theo thân cây bò xuống dưới, sau đó lấy ra ba hạt thông đặt ở trước mặt Lý Tuyết Anh.
Lý Tuyết Anh nhận lấy hạt thông, nhìn chằm chằm sóc con, hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói:
- Tiểu tử này, có phải trong ổ của cậu có đồ vật của tôi hay không?
Con sóc đương nhiên không hiểu Lý Tuyết Anh đang nói gì, thấy Lý Tuyết Anh cười, hắn chỉ nghĩ là không sao cả. Đặt mông ngồi trên bờ vai Lý Tuyết Anh, ăn rong biển, đắc ý...
Lý Tuyết Anh thấy con sóc không phối hợp như thế, cũng biết là bản thân đã nghĩ nhiều rồi, con sóc này không phải là người, nghe không hiểu tiếng người. Nhưng mà Lý Tuyết Anh vẫn không cam tâm, để con sóc xuống, vung tay một cái, xắn tay áo lên, bắt đầu leo cây! Cô thật sự muốn nhìn xem, rốt cục là đồ vật trong ổ con sóc có phải áo ngực của cô hay không!
Con sóc mắt thấy tình huống không ổn, nhanh chân chạy đi tìm Phương Chính.
Mà giờ khắc này, Phương Chính đang lo lắng làm thế nào để giải quyết đống đồ lót này! Ném đi? Bên ngoài đều là người, thủ tiêu tang vật không phải dễ a! Giữ lại mặc? Đoán chừng là sẽ bị sét đánh chết... Đào hố chôn? Đó là ý hay, nhưng phải đến buổi tối mới hành động được. Trọng yếu nhất chính là trong lòng Phương Chính không thoải mái, đồ vật không phải do hắn trộm, rốt cục là hắn đang sợ điều gì? Nghĩ nghĩ, hắn phát hiện không phải là sợ, mà là xấu hổ khó mà đối mặt!
- Ai, cuối cùng cũng không phải là lão làng, da mặt quá mỏng.
Phương Chính cười khổ nói.
Đúng lúc này, sau lưng có tiếng gió, tiếp đó là ống quần xiết chặt, thân thể mập mạp của con sóc hai trèo ba lật đã leo lên bả vai Phương Chính, sau đó không ngừng vung loạn móng vuốt nhỏ, kêu lên chi chi.
- Xem một bộ đức hạnh của ngươi, ăn được đồ ngon là cao hứng đến vậy... Cái gì? Người kia đang trèo cây, tới ổ của ngươi?
Phương Chính lập tức gấp gáp, vội vàng đi ra ngoài, kết quả, Phương Chính trợn tròn mắt!
Chỉ thấy Lý Tuyết Anh rèn luyện bản lĩnh leo cây từ khi nào không biết, vậy mà thật sự leo lên rồi, ngồi trên cành cây, móc ra từ trong ổ của con sóc một chiếc áo ngực trắng bóng!
Phương Chính che mặt, xong, mặt mũi ném hết ra ngoài vũ trụ rồi... Nhấc chân chuẩn bị tránh đi, hắn quyết định xem như không nhìn thấy chuyện này!
Nhưng mà...
- Phương Chính Pháp sư...
Lý Tuyết Anh cao giọng kêu lên.
Phương Chính cười khổ trong lòng:
- Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, quả nhiên là không tránh được. Đã không tránh được, vậy thì cứ kiên trì đối mặt...
Phương Chính đã chuẩn bị xong tinh thần bị nước bọt dìm chết, hít sâu một hơi, quay đầu.
Kết quả là chỉ thấy Lý Tuyết Anh một mặt đau khổ nhìn hắn mà nói:
- Phương Chính Pháp sư, tôi không xuống được... Cậu có thang không a?
Phương Chính nghe xong, lập tức cao hứng! Hóa ra không phải là hưng sư vấn tội a!
Nhưng mà nghe hết câu hỏi của Lý Tuyết Anh, Phương Chính trợn tròn mắt, thang? Hắn lấy đâu ra cái thang bây giờ? Chùa chiền này còn chưa giàu sang đến tình trạng có được khí cụ công thành. Thế là Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, bần tăng không có thang. Nữ thí chủ, cô leo lên thật nhanh, hẳn là leo xuống cũng không khó a?
- Ây... Pháp sư nhìn thấy sao?
Khuôn mặt của Lý Tuyết Anh đỏ lên, cô cũng xuất thân từ nông thôn, khi nhỏ nghịch ngợm, trèo cây bắt tổ chim cũng từng làm rồi. Chỉ có điều sau này thành danh, những chuyện mất hình tượng như thế đều bị hạn chế, hôm nay một là có nguyên nhân thúc đẩy, lại thêm nghĩ tới là nghiện, cùng đang trốn trong chùa miếu, không ai nhìn thấy, với đủ loại tư tưởng như vậy quấy phá, mới leo lên. Nhưng mà cô khổ cực phát hiện, đã quá lâu rồi không trèo cây, quên mất cách leo xuống...
Phương Chính thầm nghĩ:
- Thấy thì không thấy hết, nhưng mà thời gian con sóc chạy tới, tôi đi ra ngoài, có mất bao nhiêu công phu đâu...
Ngoài miệng lại nói:
- Nữ thí chủ, không bằng cô chờ một lát, bần tăng gọi người đến giúp đỡ.
- Đừng! Tôi không gánh nổi mặt mũi này.
Lý Tuyết Anh vội vàng kêu lên.
Phương Chính bất đắc dĩ:
- Vậy thí chủ làm sao đây? Chẳng lẽ cứ ngồi mãi trên cành cây không xuống?
- Tôi cũng không phải con khỉ... Tôi ngồi xổm trên cây làm gì a...
Lý Tuyết Anh cười khổ nói, sau đó ánh mắt sáng lên, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ nói:
- Phương Chính Pháp sư, cậu đứng ở phía dưới, tôi giẫm lên cậu để leo xuống có được không?
Phương Chính nghe vậy, trực tiếp bó tay rồi, dù sao hắn cũng là phương trượng của một chùa chiền, dù sao cũng là đại sư được không ít người kính ngưỡng, dù sao cũng là thánh tăng Nhất Vĩ Độ Giang, Thiệt Trán Liên Hoa! Bây giờ lại có người muốn hắn làm đệm? Chuyện này...
- A Di Đà Phật, cũng được a...
Phương Chính cũng không có biện pháp khác, chùa chiền có bàn, nhưng mà không đủ cao a. Trọng điểm là hắn cũng có tật giật mình, làm chút chuyện xấu nên muốn bồi thường lại. Mặc dù đồ lót không phải do hắn trộm, nhưng mà do con sóc, Độc Lang, Hầu Tử trộm, cũng không khác gì là hắn trộm. Ai sẽ đi trách tội ba con vật này? Hơn phân nửa đều là trách hắn.
Phương Chính đi tới dưới cây, đứng vững, nói:
- Thí chủ, xuống đây đi.
Lý Tuyết Anh gật gật đầu, nghiêng người, hai tay nắm lấy cành cây, một chân duỗi xuống dò xét, thử giẫm giẫm thăm dò một chút xíu, kết quả là đạp nửa ngày cũng không giẫm lên thứ gì, hỏi:
- Pháp sư, còn kém bao xa a?
Phương Chính vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cặp chân dài duỗi xuống, nhìn xuôi theo cặp chân dài là bắp đùi thẳng tắp, mượt mà, cảnh đẹp thế này, cả đời này hắn chưa bao giờ thấy qua. Phương Chính chỉ muốn niệm một tiếng:
- A Di Đà Phật... Tội nghiệt a.
Cũng may là tâm thần Phương Chính kiên định, lập tức chuyển dời ánh mắt, nhìn về phía bàn chân Lý Tuyết Anh, kết quả, mắt tối sầm lại, giày cao gót trực tiếp giẫm lên trên mặt hắn!
- Phương Chính Pháp sư, tôi giẫm lên rồi.
Khi đang nói chuyện, Lý Tuyết Anh cố gắng nhìn xuống, vừa nhìn xuống, lập tức trợn tròn mắt! Phần trước của giày cao gót giẫm lên trên mặt Phương Chính, cũng may là duỗi mũi chân xuống trước, nếu là gót chân, hẳn là Phương Chính đã ăn nguyên một cái gót giày thật đau.
- Pháp sư, cậu, tôi...
Lý Tuyết Anh vội vàng thu hồi bàn chân, áy náy muốn nói gì đó.
Phương Chính thở dài, đưa tay đỡ lấy lòng bàn chân của Lý Tuyết Anh nói:
- Thí chủ cứ giẫm lên tay bần tăng đi.
- A? Tôi rất nặng...
Lý Tuyết Anh cũng không cho rằng Phương Chính có thể dùng hai tay đỡ lấy cô, dù sao thì Phương Chính cũng quá gầy.
Phương Chính nói:
- Yên tâm đi, bần tăng đỡ được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất