Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 212: Mộng Không Phải Mộng

Chương 212: Mộng Không Phải Mộng


         - Không biết, tôi thử lại lần nữa, hi vọng không phải là kết quả mà tôi đang nghĩ.
Lucas nói xong, gửi đi virus, chuẩn bị xâm lấn một lần nữa, kết quả là thuận lợi xâm lấn thành công.
Phương Chính đang ăn cơm, điện thoại khẽ rung lên, đây là có tin tức. Cầm điện thoại di động lên, phát hiện lại là một màn hình đỏ, không nhịn được trả lời:
- Bần tăng đang dùng cơm, có việc sau đó lại nói.
- Hắn nói hắn đang dùng cơm, không rảnh để ý đến chúng ta?
Sau khi xem xong, Lucas lập tức phát hỏa!
Smith cũng lòng đầy căm phẫn nói:
- Chuyện này không thể nhịn, chơi chết hắn!
- Tôi muốn khiến hắn hối hận, tôi muốn cho hắn khóc ròng, quỳ xuống kêu tôi là ba ba!
Lucas vừa nói, vừa động thủ thật nhanh, nhắn lại cho Phương Chính một câu:
- Cậu sẽ khóc, hết thảy dữ liệu của cậu đều sẽ bị xóa bỏ, cậu sẽ không thể thao tác bất cứ chuyện gì khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn điện thoại di động của cậu xong đời!
Lucas thuận lợi ném qua một chuỗi mật mã, chỉ còn kém thi hành mệnh lệnh sau cùng, nhưng mà Lucas vẫn chưa kích chọn, hắn muốn nhìn xem dáng vẻ cầu xin tha thứ của đối phương, nếu không, hắn không cam tâm.
Lucas tràn đầy tự tin nói:
- Đây chính là đòn sát thủ của tôi, hắn xong đời rồi!
Phương Chính đang dùng cơm, cảm thấy điện thoại rung lên, nhìn nội dung trên màn hình, nhướn mày, lại là màn hình màu đỏ kia, hơn nữa còn nói với giọng điệu thật dọa người. Phương Chính tùy ý kích chọn ô X ở góc trên bên phải, lập tức đóng màn hình, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Lucas đợi nửa ngày, đối phương vậy mà không hề phản ứng, lá phổi cũng muốn nổ tung, cầm lấy chai Cocacola trên bàn, hung hăng uống một ngụm lớn, nói:
- Xem ra tôi nhất định phải làm thật, cho hắn hối hận thôi!
Lucas đang muốn thi hành mệnh lệnh, kết quả, rốt cục trên màn hình cũng có động tĩnh.
Phương Chính không nhanh không chậm trả lời một câu:
- Thí chủ, lừa gạt người xuống Địa Ngục sẽ bị cắt lưỡi, A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, trò này chơi không vui chút nào đâu.
- Phốc!
Lucas phun hết một miệng cocacola, nổi giận mắng:
- Tên chết tiệt này vậy mà nói tôi đang gạt hắn? Mày đi chết đi!
Nói xong, Lucas kích chọn tiến hành!
Sau một khắc...
- Cảnh báo, phát hiện virus xâm lấn, cảnh báo...
Lucas nhìn màn hình máy tính đột nhiên biến thành màu đỏ, sau đó máy tính lập tức mất đi sức sống, cuối cùng, một tiếng đinh đinh vang lên, trên màn hình xuất hiện một con dơi quái dị màu đen...
- Xảy ra chuyện gì? Oh my God, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Đây là virus của tôi...
Lucas nắm tóc, kêu to ngao ngao, hắn thật sự muốn điên rồi.
Smith ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt, nói:
- Lucas, cậu sắp nổi danh rồi, Hacker đỉnh cấp thế giới tự thả virus hại bản thân, máy tính cũng bị phế đi... Đỉnh đấy!
- Xéo đi, Smith! Tôi làm cái gì cậu còn không biết sao? Đáng chết, chúng tôi gặp phải cao thủ!
Lucas gầm thét lên.
Smith nói:
- Quả thật là gặp trúng cao thủ, cậu nghĩ nên xử lý thế nào đây?
- Tìm mấy người David, tôi muốn báo thù! Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được, tôi muốn biến điện thoại của hắn thành cục gạch.
Lucas gầm thét lên.
- Quên đi Lucas, cậu cũng đã nhìn thấy điện thoại của đối phương... Không quá đáng tiền.
Sau khi xâm lấn thành công, Lucas cũng đã tìm hiểu xem nhãn hiệu điện thoại di động của Phương Chính, hệ thống tự động cung cấp giá bán ở Phương đông, hơn một ngàn đồng quy ra thành đôla, chỉ có hơn một trăm đôla.
- Đồ đần, điện thoại của hắn không đáng tiền, nhưng máy vi tính của tôi đáng tiền a! Mười ngàn đồng Euro a! Còn có nhiều dữ liệu như vậy, tôi muốn điên rồi...
Lucas đập bàn phanh phanh mấy cái, hiển nhiên là tức điên rồi.
Lucas nói:
- Smith, cậu phải giúp tôi, cậu giúp tôi hố chết hắn!
Smith quả quyết lắc đầu nói:
- Không làm được, đòn sát thủ của cậu đến bây giờ tôi cũng không thể phá giải, đối phương lại dễ dàng phá được, chắc chắn là cao thủ. Tôi không muốn cũng bị nổ máy. Lucas, vẫn là nên liên hệ với David đi, chúng tôi nên triển khai cuộc họp.
- Cũng chỉ có thể như vậy.
Lucas thất vọng nói.
Mà giờ khắc này, Phương Chính không hề biết, vì hắn mà có người muốn nổi điên rồi. Phương Chính thu dọn xong bát đũa, lập tức đi đến Phật Đường niệm kinh, về phần Hầu Tử, đi ra sân trước xem xét, lại có lá rụng, bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục quét lá rụng.
Độc Lang ngồi ngẩn người trước cửa lớn, con sóc thì không biết tung tích.
Một ngày cứ như vậy trôi qua, yên tĩnh tường hòa.
Vào đêm, Phương Chính cầm điện thoại di động lên, tùy tiện mở ra giao diện tin tức, phát hiện tin tức đầu đề lại là một màn hình màu đỏ.
- Virus tống tiền cấp tốc khuếch tán, đồng thời còn thăng cấp, bắt đầu xâm lấn điện thoại, hiện tại đã có hơn ba trăm bảy mươi ngàn người bị tấn công, chuyên gia an toàn đề nghị... Hạn chế truy cập internet.
Phương Chính khẽ đảo hai mắt:
- Đây mà là chuyên gia gì chứ?
Nhưng mà Phương Chính vẫn hiếu kì chọn vào xem, trước mắt là màn hình đầu tiên, rõ ràng là một màn hình hắn rất quen thuộc. Giao diện màu đỏ đáng chú ý như thế, nhất là câu tiếng Anh khó hiểu đầu tiên kia, vậy mà vô cùng tương đồng.
- Bần tăng sẽ không thật sự dính virus chứ?
Phương Chính giật nảy mình, nhưng mà nhìn xuống chút nữa, lập tức cười, lắc lắc đầu nói:
- Quả nhiên, tôi gặp phải tên lừa đảo, người khác dính virus đều sẽ bị khóa thao tác, khóa dữ liệu. Nhưng mà tôi đây... Có vẻ như hết thảy đều có thể vận hành bình thường.
Nghĩ đến đây, Phương Chính cũng không coi chuyện này ra gì.
Đúng lúc này, Phương Vân Tĩnh hồi âm.
- Phương Chính Pháp sư, có thể hỏi anh một vấn đề không?
Phương Vân Tĩnh hỏi.
Phương Chính trả lời:
- Đương nhiên có thể.
- Pháp sư, ngày đó, trong giấc mộng của tôi, thật sự là anh sao?
Mối nghi hoặc này đã quấy nhiễu Phương Vân Tĩnh rất lâu, thật sự có người có thể cách ngàn dặm nhập mộng sao? Chuyện này... Rất không có khả năng a?
Phương Chính nghĩ nghĩ, trả lời:
- Mộng không phải mộng, thật giả biến hóa khó lường, thí chủ cho là thật thì đó là thật, thí chủ cho là giả thì đó là giả. Quan trọng là thí chủ ngộ được điều gì, đó mới là tồn tại chân thực.
Phương Vân Tĩnh nằm ở trên giường, nhìn xem đoạn văn này, ánh mắt có chút hoảng hốt:
- Mộng không phải mộng, thật giả biến hóa khó lường... Tôi ngộ được mới là chân thật? Nói như vậy, sợ là hắn cũng không nghĩ ra điều tôi ngộ được là gì a.
Nói đến đây, trên mặt Phương Vân Tĩnh có thêm một chút cổ quái.
Phương Vân Tĩnh trở mình, hỏi:
- Phương Chính Pháp sư, trên thế giới này thật sự có Phật sao? Tại sao tôi cảm giác anh thật giống như thần a? Người thật sự có thể sử dụng thần thông?
Phương Chính nghĩ nghĩ, trả lời:
- Thí chủ, Phật trong miệng cô là Phật gì? Bần tăng cho rằng, trong lòng mỗi người đều có Phật tính, người người đều có thể thành Phật, chỉ cần trong lòng hướng thiện, đó chính là Phật. Phật vốn vô thường, Phật lại ở khắp mọi nơi, chỉ có thiện mà thôi. Còn thần thông, máy bay bay trên trời, tàu ngầm lặn dưới nước, trong mắt người xưa đều là thần thông. Bần tăng cũng chỉ là hiểu biết nhiều hơn thí chủ một chút mà thôi.
Phương Vân Tĩnh xem lời đáp của Phương Chính, có chút hiểu được, đang muốn tiếp tục hỏi, Mã Quyên đã tiến đến, gọi Phương Vân Tĩnh ra ngoài ăn liên hoan, Phương Vân Tĩnh đành phải bỏ dỡ.
Phương Chính thấy Phương Vân Tĩnh có việc rời đi, cũng cất lại điện thoại di động.
Trái phải vô sự, Phương Chính dẫn theo Hầu Tử, Độc Lang, con sóc ra khỏi chùa Nhất Chỉ, đi tản bộ trên núi, khoan thai tự đắc...
Nhưng mà có người sắp sửa điên rồi.
- David, cậu nhất định phải giúp tôi chuyện này.
Lucas gọi điện thoại nói.
- Lucas, tôi có thể giúp cậu, nhưng mà không phải bây giờ, tôi vừa xâm lấn vào ba bệnh viện, đây chính là cá lớn! Chờ tôi cầm tiền trong tay, sẽ giúp cậu thu thập tên cao thủ Phương đông kia.
David nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất