Chương 217: Như Là Chó Dại
Phương Chính nhìn Hoàng Cao Lan, thản nhiên nói:
- Cô đã gây nghiệt, còn muốn Phật Tổ phù hộ cô có hài tử sao? Hoàng Cao Lan, người gây nghiệt, thân mang nghiệp lực. Cô bây giờ đã bị nghiệp lực quấn thân, làm sao mang thai được? Đoạn tử tuyệt tôn, cũng chỉ là bắt đầu mà thôi.
Hoàng Cao Lan nghe xong, trong lòng run lên, cô tự hỏi đã giấu rất kỹ, trong thôn căn bản không có người biết, ngay cả chồng cô cũng không biết. Thế nhưng, Phương Chính nói chắc chắn mười phần, cô đã làm ra chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng! Hoàng Cao Lan biết, khẳng định là hòa thượng này biết gì đó...
Nghĩ đến đây, Hoàng Cao Lan nhìn chằm chằm Phương Chính nói:
- Rốt cục cậu biết bao nhiêu sự tình liên quan tới tôi?
- Nếu muốn người khác không biết, trừ phi bản thân đừng làm.
Phương Chính nói xong, quay người đi về phía Phật Đường, vừa đi vừa nói:
- Nếu cô thật sự muốn có con, tốt nhất cô nên suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để chuộc tội đi. Bần tăng không có phương thuốc quý, phương thuốc quý duy nhất chính là công đức.
Hoàng Cao Lan đuổi theo, kêu lên:
- Phương Chính, rốt cục cậu biết được gì?
Phương Chính quay đầu nhìn về phía Hoàng Cao Lan, mở ra Tuệ Nhãn, trên người Hoàng Cao Lan bốc lên nghiệp lực. Gần như là đồng thời, Phương Chính cảm nhận được trên Vạn Phật Bài sau lưng truyền đến lực lượng của Thiên Thủ Thiên Nhãn Quan Âm, đó không giống với lực lượng của Tống Tử Quan Âm, Phương Chính chợt có một loại minh ngộ, mượn nhờ lực lượng của tượng Phật, Phương Chính lại nhìn sát khí trên đỉnh đầu Hoàng Cao Lan.
Chỉ thấy sát khí kia bỗng nhiên phát sinh biến hóa, đó là một bóng người, bóng người mơ hồ, nhưng mà một đôi mắt lại vô cùng rõ ràng, hai con ngươi oán hận hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng Cao Lan. Phương Chính biết, đây không phải là quỷ, cũng không phải quái, mà là một loại hình tượng của nghiệp lực biểu hiện ra dưới tác dụng của Tuệ Nhãn.
- Một mạng người.
Phương Chính thản nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, Hoàng Cao Lan phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, cũng đứng lên không nổi nữa, cô vốn cho rằng Phương Chính chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ đến, sự tình chỉ có bản thân cô biết, nay lại bị phát hiện. Hoàng Cao Lan kêu lên:
- Tôi không phải cố ý... Tôi thật sự không cố ý, ngày đó là tự cô ta ngã xuống đập chứa nước.
Phương Chính nghe vậy, thở dài nói:
- Hoàng Cao Lan, cô đừng nói với bần tăng những thứ vô dụng này, nếu thật sự muốn giải thích, hãy nói với các vị Bồ Tát bên trong Phật Đường.
Hoàng Cao Lan kêu lên:
- Phương Chính, cậu sẽ không tố cáo tôi, đúng không?
Phương Chính không nói gì, trời có công đạo, thế gian có luật pháp, một người làm đúng hay sai, hắn có thể bình phán, nhưng mà xử phạt thế nào, không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, Phương Chính sẽ không quản đến. Thiên Phạt đã giáng xuống, Hoàng Cao Lan không có con, nhưng mà vẫn chưa đủ...
Phương Chính tiến vào Phật Đường, ngồi trước Mộc Ngư, chắp tay trước ngực, tuyên một câu Phật hiệu, an tĩnh gõ mõ.
Hoàng Cao Lan nghe thanh âm gõ mõ, trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn tượng Bồ Tát bên trong Phật Đường, thở dài, đi đến, quỳ gối trên bồ đoàn, yên lặng nói gì đó.
Trong đầu hiện lên tình cảnh ngày đó...
Phương Chính khẽ chuyển động ý nghĩ, suy nghĩ trong lòng Hoàng Cao Lan cũng hiện ra trước mắt Phương Chính.
Hai mươi năm trước, Hoàng Cao Lan và bạn thân cùng thôn Ngụy Thư Kiều rủ nhau lên núi hái rau dại, nhưng mà người rủ là Hoàng Cao Lan lại mang suy nghĩ muốn giết chết Ngụy Thư Kiều. Nguyên nhân rất đơn giản, Hoàng Cao Lan và Tưởng Tùng, người chồng hiện tại của cô là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã thích hắn, nhưng mà Tưởng Tùng lại thầm mến Ngụy Thư Kiều, thái độ của Ngụy Thư Kiều đối với Tưởng Tùng cũng có chút mập mờ. Lại thêm trong thôn có thi tuyển MC, cô và Ngụy Thư Kiều cạnh tranh với nhau, cũng bị thua. Trong lòng ghen ghét, Hoàng Cao Lan làm bộ rủ Ngụy Thư Kiều lên đỉnh núi hái rau, một tay đẩy Ngụy Thư Kiều xuống vách núi.
Vì tránh để người khác hoài nghi, Hoàng Cao Lan cũng nhảy xuống, nhưng mà cô đã sớm chuẩn bị, cho nên chỉ là bị treo trên cây, cũng không có thụ thương.
Năm đó, chuyện này đã gây ra một trận oanh động, nhưng mà thanh danh của Hoàng Cao Lan vẫn một mực không tệ, hơn nữa, cũng kém chút đã chết rồi, cho nên không có ai hoài nghi cô. Sau này, Hoàng Cao Lan và Tưởng Tùng kết hôn, nhưng qua hai mươi năm vẫn không có con, kéo dài đến hiện tại. Mà cũng bởi vì không có con, tính tình của Hoàng Cao Lan càng ngày càng nóng nảy, từ hoa khôi của thôn lúc trước biến thành bát phụ nổi danh mười dặm tám thôn như hiện tại. Tình cảm giữa cô và Tưởng Tùng cũng càng lúc càng mờ nhạt, cô vẫn cho rằng, tình cảm của hai người không được tốt, chủ yếu là bởi vì không có con.
Còn Tưởng Tùng, Phương Chính cũng không xa lạ gì, năm trước giữa trời tuyết lớn lại chạy tới dâng hương, tới vội vàng, đi càng vội vã. Lúc trước Phương Chính còn nhìn đối phương vài lần, chỉ có điều cũng không quá để tâm.
Xem đến đây, Phương Chính đã hoàn toàn hiểu rõ nhân quả trên người Hoàng Cao Lan, hơi chuyển động ý nghĩ.
Hoàng Cao Lan chỉ cảm thấy thế giới trước mắt đột nhiên vỡ nát, mà cô thì xuất hiện trên đỉnh núi, vừa vặn nhìn thấy cô lúc còn trẻ và Ngụy Thư Kiều cùng đi lên núi, đồng thời hô to:
- Thư Kiều, mau đến xem, hình như nơi đó có một cây linh chi!
Ngụy Thư Kiều hiếu kì chạy qua xem...
- Không! Đừng đẩy!
Hoàng Cao Lan liều mạng kêu gào, kêu gào như thế này, suốt hai mươi năm qua, cô đã kêu gào rất nhiều lần, nhưng mà cô biết, vô dụng!
Quả nhiên, Hoàng Cao Lan đưa tay lập tức đẩy tới!
- A Di Đà Phật!
Đúng lúc này, một tiếng niệm Phật vang lên, sau đó, một tăng nhân xuất hiện trên không trung, đứng trên đài hoa sen, một mặt bình hòa nhìn Hoàng Cao Lan.
- Phương Chính?
Hoàng Cao Lan ngạc nhiên.
- Thí chủ, hiện tại cô đã biết sai rồi?
Phương Chính hỏi.
Hoàng Cao Lan quỳ trên mặt đất, gào khóc nói:
- Tôi biết sai, tôi đã sớm biết sai, hai mươi năm, gần như mỗi đêm tôi đều mơ thấy ác mộng, tôi và Tưởng Tùng tiến tới với nhau, nhưng mà hắn chưa có ngày nào vui vẻ. Hàng năm đều đi ra ngoài làm công, mỗi lần trở về nhìn thấy tôi đều là một bộ dáng như người chết, tôi không biết rốt cục hắn có biết tôi đã làm ra chuyện gì hay không, nhưng mà tôi biết, khẳng định là hắn đã đoán được gì đó. Chúng tôi vẫn một mực không có con, không phải bởi vì tôi không thể sinh con, mà là do hắn chưa từng chạm vào tôi!
- Tôi không muốn để người khác biết hắn chưa từng chạm vào tôi, tôi sợ mất mặt, thế nên mới nói là không dựng không dục, để giả vờ giống hơn, tôi đi khắp nơi tìm kiếm phương thuốc quý, cầu Phật bái thần...
- Thế nhưng mà, đây không phải điều tôi muốn a, tôi như thế này nào có giống hôn nhân, tôi đây là thủ hoạt quả a... Tôi biết đây là báo ứng, nhưng mà tôi không cam tâm a.
Phương Chính khẽ lắc đầu nói:
- Cô không cam tâm, vậy chẳng lẽ Ngụy Thư Kiều rời đi nhân thế cam tâm sao? Hoàng Cao Lan, cô vì tình yêu ích kỷ mà giết người, không chỉ là Ngụy Thư Kiều, còn có chồng cô, và chính cô! Xem một chút đi...
Phương Chính khẽ chuyển động ý nghĩ, trên bầu trời xuất hiện hai tấm gương, trong tấm gương bên trái, một cô gái xinh đẹp dịu dàng hiền lành, cười lên giống như một đóa hoa; trong tấm gương bên phải, một thôn phụ đứng trước cửa thôn chửi ầm lên, giống như người điên.
Thiếu nữ bên trái mặc rất giản dị, nhưng mà rất xinh đẹp; thôn phụ bên phải mặc rất xinh đẹp, nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy rất xấu xí.
Lúc thiếu nữ bên trái nói chuyện trời đất với một nam tử anh tuấn, mặt sẽ đỏ ửng lên, ánh mắt nam tử kia nhìn cô cũng tràn đầy yêu thương; thôn phụ bên phải mặc rất xinh đẹp, nhưng mà một tên nam tử khác ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô.
...
Từng hình tượng so sánh xuất hiện, Hoàng Cao Lan nhìn bên trái, nhìn lại bên phải, trong ánh mắt tràn đầy mê mang.
Phương Chính nhìn Hoàng Cao Lan hỏi:
- Thiếu nữ bên phải thế nào?
- Rất đẹp, ánh mắt thật đẹp.
Hoàng Cao Lan theo bản năng hồi đáp.
- Còn bên trái?
Phương Chính tiếp tục hỏi.
- Xấu, xấu xí như một con chó dại.
Hoàng Cao Lan nói.