Chương 225: Người Một Nhà Chùa Nhất Chỉ
Phương Chính nói:
- Đương nhiên có thể, chia sẻ chuyện vui với tổ tiên, người ấy cũng sẽ vui vẻ. Nhớ kỹ, lần sau đi tế tự tổ tiên, bớt phàn nàn, nói nhiều hơn về những chuyện vui. Tổ tiên vui vẻ, ngươi tự nhiên cũng sẽ may mắn, tổ tiên sẽ che chở ngươi, chuyện sau này sẽ càng ngày càng thông thuận.
"Thật sao?" Hầu Tử kinh ngạc hỏi.
Phương Chính nói:
- Đây là một loại thổ lộ hết, niềm vui có thể lan truyền, ngày nào nghĩ đến chuyện vui, tâm tình của người đó sẽ vui vẻ; ngày nào nghĩ đến chuyện khổ sở, sẽ chỉ khiến người đó càng ngày càng khó khăn hơn, đè nén, thậm chí hoảng hốt tinh thần, dạng người này rất dễ xảy ra vấn đề. Cho nên, một người có vui vẻ hay không được quyết định bởi tâm thái, giàu có niềm vui của giàu, nghèo có vui thích của nghèo. Mà tế tự tổ tiên chính là chia sẻ niềm vui cho tổ tiên, tổ tiên vui vẻ, ngươi cũng vui vẻ, trong lòng vui thích, tự nhiên sẽ gặp dữ hóa lành.
Hầu Tử gãi gãi cái mông, nhưng mà nửa đường lại ngừng, đổi thành vò đầu nói: "Mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng mà cảm thấy rất có đạo lý."
Con Sóc nghiêng đầu, nói: "Thật không nghĩ tới, làm mấy động tác, nói mấy câu, lại có nhiều chú ý và học vấn như vậy."
Phương Chính nói:
- Đây là văn hóa truyền thừa mấy ngàn năm của phương Đông, chỉ có điều rất nhiều người đã quên đi, vứt bỏ như cặn bã. Nhưng mà những năm này, có một số người bắt đầu nhặt lên lại, cũng là một chuyện tốt.
Khi đang nói chuyện, Phương Chính tránh ra một bên, nói tiếp:
- Chùa chiền không giống với tục gia, lớn nhỏ trong chùa chiền được tính theo thứ tự vào chùa. Độc Lang sớm nhất, Con Sóc thứ hai, Hầu Tử cuối cùng. Dựa theo trình tự này, các ngươi cũng tới dâng hương dập đầu đi. Hương của Độc Lang bần tăng sẽ thay hắn dâng lên, hương của Con Sóc bần tăng sẽ hỗ trợ, hương của Hầu Tử thì tự dâng đi.
Ba tên tiểu tử đều không có dị nghị, Độc Lang càng kích động, miệng ngậm hương hỏa, đứng thẳng người lên, học theo bộ dáng của Phương Chính, chân trước chắp lại trước ngực, tế bái, kết quả, khẽ cong eo đã lập tức ngã chúi về phía trước.
Phương Chính nói:
- Nhất Chỉ lão cha, rốt cục thì con sói này cũng không phải thân người, có thể làm được thế này đã là cực hạn, tâm ý đã đủ, chớ trách.
Quả nhiên, sau khi Độc Lang bái lạy ba cái, khói xanh bốc lên cao, thẳng tới cửu tiêu, hiển nhiên là Nhất Chỉ Thiền Sư tiếp nhận hương hỏa này, hơn nữa còn rất hài lòng.
Phương Chính trợ giúp Độc Lang dâng hương xong, sau đó ra hiệu cho Con Sóc tiến lên.
Con Sóc lập tức khó khăn, một bó hương lớn như vậy, hắn vịn vào rồi đứng đấy còn được, còn bái lạy sao? Con Sóc lập tức tuyệt vọng nhìn Phương Chính.
Phương Chính nhận lấy hương, nói:
- Bần tăng bái giúp ngươi.
Con Sóc liên tục gật đầu, vội vàng bái lạy, Phương Chính cũng bái, đồng thời nói:
- Nhất Chỉ lão cha, tên này vóc dáng quá nhỏ, hỗ trợ bái, chớ trách.
Lại là một ngọn khói xanh bốc thẳng lên cửu tiêu, Con Sóc thấy vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó Phương Chính lại giúp đỡ Con Sóc dâng hương cho đàng hoàng, Con Sóc thì thành thành thật thật dập đầu, đây cũng là thành tâm.
Đến Hầu Tử, ngược lại là đơn giản, Hầu Tử tự bái lạy, tự cắm hương, tự dập đầu, duy trì một bộ dáng thành tâm, hương hỏa cũng bốc thẳng lên cửu tiêu, Hầu Tử cũng nhẹ nhàng thở ra.
Phương Chính nhìn thấy cũng âm thầm gật đầu, ngoài miệng nói:
- Nhất Chỉ lão cha, đây là một con linh hầu, vượt ngàn dặm cầu Phật, có tâm hướng Phật, chỉ là tính nết Hầu Tử khó sửa đổi, nhưng mà bần tăng tin tưởng, đợi một thời gian sau, hắn sẽ có thể trở thành một tăng nhân hợp cách.
Tất cả đều đã bái xong, Phương Chính mới lấy ra hoa quả bày trước mộ phần, nói:
- Đây là bần tăng xuống dưới núi hoá duyên mà có được, là tâm ý của bần tăng, cũng là tâm ý của các thôn dân, Nhất Chỉ lão cha, người nếm thử đi, hương vị hẳn là rất ngon.
Sau đó Phương Chính lấy tiền giấy cúng ra, nói với ba tên tiểu tử:
- Tách tiền giấy cúng ra, từng tờ một, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng làm hỏng, bị hỏng là không thể dùng được.
Độc Lang một lần nữa khổ bức, hắn thật sự bất lực, móng vuốt không dùng được a...
Phương Chính cũng không làm khó hắn, để hắn đứng bên cạnh nhìn xem.
Phương Chính, Con Sóc, Hầu Tử tách ra từng tờ tiền giấy cúng, làm xong xuôi, sau đó Phương Chính mới đốt lên một mồi lửa, đồng thời quỳ gối xuống, trong miệng không ngừng đọc nhỏ:
- A Di Đà Phật.
Trong lòng thầm nghĩ đến Nhất Chỉ Thiền Sư đã đối tốt với hắn thế nào, đây là một loại tưởng niệm, cũng là một phương thức cấp dưỡng của hắn.
Đốt cháy, nhưng tiền giấy cúng hơi nhiều, xem ra không thể đốt hết trong nhất thời được, nhưng Phương Chính cũng không vội, cứ quỳ ở chỗ này, nhìn xem.
Nhưng Hầu Tử lại có chút gấp gáp, cầm cây gậy, muốn cời lửa một chút, để lửa đốt nhanh lên.
Phương Chính trực tiếp ném qua một ánh mắt nghiêm nghị, dọa cho Hầu Tử vội vàng ném đi cây gậy. Phương Chính nói:
- Một năm mới đến bái tế một lần, kiên nhẫn một chút đi. Huống chi, ngươi chọc cây gậy thế này, không biết sẽ có bao nhiêu tiền giấy cúng bị vỡ vụn, làm hỏng, đến bên kia cũng là tiền rách, tiền rách làm sao có thể dùng được?
Hầu Tử liên tục gật đầu, tỏ ý hiểu rõ, ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên cạnh chờ.
Chỉ có điều, còn có mấy lời Phương Chính không nói hết, không cho Hầu Tử cời đống lửa, còn có một ý tứ khác. Gió lớn, một khi thổi qua đống lửa, đốm lửa bay loạn tung tóe, rất dễ bị gió thổi đi, gây nên hoả hoạn. Còn ngồi chờ bên cạnh đống lửa, nhìn xem tiền giấy cúng thiêu đốt xong xuôi cũng là trông chừng củi lửa, phòng ngừa gây nên hoả hoạn. Đây không chỉ là bầu bạn và tôn trọng tổ tiên, trong này còn có rất nhiều đồ vật liên quan đến cuộc sống.
Một người ba động vật cứ như vậy yên lặng trông coi, mãi đến khi tất cả tiền giấy cúng đều được đốt rụi, tất cả hương đều đã đốt xong, lúc này Phương Chính mới đứng dậy, một lần nữa bái lạy mộ phần một cái rồi nói:
- Nhất Chỉ lão cha, chúng con đi đây, sau này có cơ hội sẽ còn tới thăm người. A Di Đà Phật...
Nói xong, Phương Chính thu dọn đống tro tàn trước mộ phần, nhặt hết toàn bộ túi nhựa ny lon xung quanh, bao quát cả đồ cúng.
Nhìn ba tên tiểu tử một mặt khát vọng, Phương Chính hỏi:
- Muốn ăn?
Ba tên tiểu tử liên tục gật đầu.
Phương Chính nói:
- Muốn ăn cũng được, cùng ta bái lạy Nhất Chỉ Thiền Sư, nói với người một tiếng, người sẽ đồng ý.
Ba tên tiểu tử lập tức vội vàng học theo Phương Chính bái Nhất Chỉ Thiền Sư, Phương Chính nói:
- Nhất Chỉ lão cha, đồ cúng để lại nơi này cũng là lãng phí, người đã ăn xong, còn lại chia cho chúng con đi. Nơi này, con thay ba tên tiểu tử cám ơn người.
Hành lễ xong, Phương Chính cầm lấy các loại hoa quả như táo, chuối tiêu, chia cho ba tên tiểu tử, ba tên tiểu tử một mặt kích động ôm chặt, cũng không dám ăn, cũng không dám cười, một mực nghiêm mặt, nhìn bộ dáng nhẫn nhịn đến thống khổ kia, cũng là làm khó bọn hắn.
Rời khỏi mộ phần của Nhất Chỉ Thiền Sư, trở lại trong chùa, Phương Chính nói:
- Được rồi, có thể buông lỏng. Thời gian nghiêm túc đã qua...
- Chi chi!
- Cạc cạc!
- Ngao ô...
Ba tên tiểu tử hiển nhiên là đã nhịn gần chết, không ngừng kêu loạn, kết quả…
Đông đông đông!
Phương Chính khoát tay, vỗ cho mỗi người một bàn tay, nói:
- Trong chùa chiền cấm tuyệt lớn tiếng ồn ào!
Ba tên tiểu tử lập tức nước mắt đầm đìa nhìn Phương Chính, ủy khuất vô cùng, rõ ràng là ngươi bảo buông lỏng...
Phương Chính cười nói:
- Được rồi, ăn hoa quả đi. Bần tăng cũng thật lâu rồi chưa được ăn hoa quả... Nếm thử một chút.
Lời này Phương Chính không hề nói dối, hắn cũng quên mất lần gần nhất được ăn hoa quả là khi nào. Rửa sạch một trái táo, hất ống tay áo lên, đi ra ngoài cửa, hôm nay hắn đã tế tổ xong, nhưng mà dưới núi vẫn còn rất nhiều người đang chờ hắn a.
Xem xét thời gian, 7 giờ, thời gian vừa đúng, không sớm cũng không muộn.
Phương Chính xuống núi, Hầu Tử lập tức chạy theo, Độc Lang và Con Sóc thì giữ nhà.