Chương 227: Thiệp Mời Của Hồng Nham Tự
Tôn Tiền Trình sững sờ, không nghĩ tới, thắp mấy nén hương lại còn có nhiều học vấn như vậy, nhịn không được dựng thẳng lên một ngón tay cái mà ném cho Phương Chính, nói:
- Lĩnh giáo.
Thế là Tôn Tiền Trình dựa theo lời Phương Chính nói, dâng lên từng nén hương một, yên lặng niệm đọc những lời kia.
Phương Chính thì đứng bên cạnh hỗ trợ niệm kinh.
Đi hết một bộ trình tự, trời đã tối dần đi, Tôn Tiền Trình mời Phương Chính đi qua nhà bọn họ ăn cơm, nhưng mà Phương Chính từ chối. Mặc dù miếu Nhất Chỉ sắp đói xẹp bụng rồi, nhưng mà Phương Chính vẫn muốn về chùa ăn cơm.
Tạm biệt Tôn Tiền Trình, nghe trong thôn có tiếng pháo nổ, Phương Chính trở về chùa Nhất Chỉ, mở nồi nấu cơm, một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai, lúc trời tờ mờ sáng, có một cơn mưa nhỏ, theo sấm xuân chấn động, Phương Chính biết, Thanh Minh đã qua, chẳng mấy chốc nữa thời tiết sẽ nóng dần lên. Đồng thời, cũng bắt đầu kế hoạch kiến thiết chùa Nhất Chỉ.
Tết Thanh Minh thoáng qua một cái, tháng tư lần nữa thanh nhàn, nhưng mà trong tháng này, Phật môn cũng có vài thời điểm đặc biệt. Ngày mười hai tháng tư Dương lịch, là ngày mười sáu tháng ba Âm lịch, chính là ngày lễ Chuẩn Đề Bồ Tát Giáng Sinh. Đây là một ngày trọng đại của Phật môn, Chuẩn Đề Bồ Tát, Quan Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Văn Thù Bồ Tát chính là Tứ Đại Bồ Tát nổi danh nhất. Trong viện tự của Phương Chính đang cung phụng hai vị Quan Âm Bồ Tát đây, nhưng mà ngày lễ Quan Âm Bồ Tát Giáng Sinh trước đó, Phương Chính cũng không có mở Pháp Hội, chỉ là niệm kinh theo thông lệ, cung phụng người mà thôi.
Không có cách, mặc dù nếu kiên quyết muốn mở Pháp Hội, hệ thống cũng có thể trợ giúp một chút, nhưng mà Phương Chính bây giờ không có kinh nghiệm mở Pháp Hội, tùy tiện mở ra, gây ra chuyện yêu thiêu thân gì đấy, chẳng phải là phiền toái hơn sao? Huống chi, Pháp Hội chỉ là một con đường tắt để phát dương Phật pháp, không phải đường tắt duy nhất.
Sau ngày lễ Quan Âm Bồ Tát Giáng Sinh chính là ngày lễ Phổ Hiền Bồ Tát Giáng Sinh, Phương Chính không có cung phụng, nên cũng không có làm gì, trong lòng niệm kinh xem như cấp dưỡng Bồ Tát là được rồi.
Mắt thấy thời gian trôi qua từng ngày, lại sắp tới ngày lễ Giáng Sinh của một vị Bồ Tát khác, rốt cục Phương Chính cũng có một chút tâm tư, có nên mở một trận Pháp Hội hay không đây? Thế nhưng mà, muốn mở Pháp Hội cần phải chuẩn bị thứ gì, làm gì mới được đây? Phương Chính chợt phát hiện, mặc dù hắn đã một lần tham gia Pháp Hội quy mô lớn ở Bạch Vân tự, nhưng mà cũng bởi vì quy mô quá lớn, hắn căn bản là không cách nào tham dự vào toàn bộ quá trình, đồ vật học được thật sự là ít đến đáng thương. Bây giờ bản thân muốn mở Pháp Hội, hai mắt tối đen, hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc này, phía ngoài chùa chiền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Phương Chính ngẩng đầu một cái, người tới là người quen biết cũ, nhân viên chuyển phát nhanh Nhất Lộ Hồ Tham. Hồ Tham thở hồng hộc chạy vào, người còn chưa ngừng bước đã móc ra một kiện hàng chuyển phát nhanh, kêu lên:
- Phương Chính Pháp sư, chuyển phát nhanh cho anh, hộc hộc, đồ vật để ở đây, anh xem một chút đi. Tôi còn có việc gấp, đi trước a...
Sau khi thả món hàng xuống, Hồ Tham lại vội vàng chạy đi.
Phương Chính thấy vậy, lập tức gấp gáp:
- Nếu đồ vật bên trong bị hư hại thì làm sao bây giờ? Cậu đi ngay bây giờ sao? Không nhìn một chút a? Bần tăng còn chưa có ký nhận a?
- Không cần ký, tôi tin tưởng nhân phẩm của đại sư, có chuyện gì tôi tự chịu trách nhiệm.
Khi đang nói chuyện, Hồ Tham đã chạy xa.
Phương Chính vuốt vuốt mũi, cười hắc hắc nói:
- Nếu nơi này có một khối vàng, bần tăng trực tiếp giấu đi thì hay, đến lúc đó, xem tiểu tử này khóc nhè, hắc hắc...
Cũng chỉ là nói như vậy, đây là một phong thư, đồ đần cũng biết bên trong không có khối vàng gì cả. Phương Chính thuận tay mở ra xem xét, lập tức ngạc nhiên...
"Pháp Hội ngày lễ Chuẩn Đề Bồ Tát Giáng Sinh, kính mời Phương Chính trụ trì. Người mời, Hồng Nham Thiền Sư."
Lại là một tấm thiệp mời! Xem hết nội dung bên trong, Phương Chính thở dài, quả nhiên là liên quan tới ngày lễ lần này. Nhưng mà Phương Chính cũng không dự tính tổ chức loại Pháp Hội này ở chùa Nhất Chỉ, mặc dù hệ thống cung cấp các loại nguyên liệu, nhưng sẽ không có ai a! Sau ngày tám tháng tư, thời tiết càng ngày càng ấm áp, thôn dân lười biếng suốt một mùa đông cũng bắt đầu chuẩn bị cày bừa vụ xuân.
Kiểm tra giếng bơm có, dựng lều lớn để ươm giống có, cày xới đất có... Trong lúc nhất thời, toàn bộ thôn dân đều đang bận rộn. Mở Pháp Hội vào lúc này, nếu ở gần thành phố lớn thì còn tốt, người trong thành phố không cần trồng trọt, vô luận là đến đạp thanh, hay là tham gia náo nhiệt, hoặc là có tư tưởng lễ Phật, đều sẽ tới nhìn xem, đó đúng là một trận thịnh hội.
Nhưng mà chùa Nhất Chỉ ở địa phương này, tín đồ chủ yếu là thôn dân, còn là kiểu tín đồ có việc cầu thì đến, không có việc gì sẽ không đến. Tình huống như vậy, ai có thể bỏ qua công việc trong nhà mà tới tham gia Pháp Hội?
Cho nên, không chỉ là chùa Nhất Chỉ, ngay cả Hồng Nham tự, đoán chừng là cũng không có bao nhiêu người đến, nhiều nhất cũng chỉ là người trong huyện Tùng Vũ chạy tới tham gia náo nhiệt. Đây là bởi vì Hồng Nham tự có danh khí tương đối lớn, Hồng Nham Thiền Sư có lực ảnh hưởng lớn. Còn chùa Nhất Chỉ, tổ chức, hơn phân nửa là không có được mấy người tới.
Huống chi, chùa Nhất Chỉ cũng không có cung phụng Chuẩn Đề Bồ Tát, mở Pháp Hội này, có chút cảm giác treo đầu dê bán thịt chó.
Mặt khác, Phương Chính quả thật là không có kinh nghiệm, thật sự không dám mở Pháp Hội hơi lớn một chút. Bây giờ có Hồng Nham tự tổ chức, hắn ngược lại là có thể đi quan sát một chút, học tập một chút, nghĩ đến đây, Phương Chính lập tức vui vẻ thu vào thiệp mời, chuẩn bị đi Hồng Nham tự tham gia Pháp Hội.
Nghĩ kỹ hết thảy, Phương Chính khiêng Mộc Ngư đi ra đằng sau chùa chiền, lại đến thời điểm tụng kinh cho mầm non linh mễ nhà mình, nhìn thấy Phương Chính muốn đi tụng kinh, Độc Lang, Con Sóc, Hầu Tử lập tức hấp tấp đi theo, ngồi bên cạnh ruộng nước, gõ mõ niệm kinh, ba tên tiểu tử thì nghe mười phần nhập tâm.
Mấy ngày thoáng cái đã qua, buổi sáng một ngày này, Phương Chính dậy thật sớm, xử lý xong công việc trong chùa, ăn bữa sáng, dẫn theo Hầu Tử ra ngoài, mục tiêu lần này là Hồng Nham tự, Hồng Nham tự cách chùa Nhất Chỉ không tính là quá xa. Nếu ngồi xe gắn máy, hơn một giờ là đến, nếu là đi bộ tới, vậy đúng là có chút xa xôi.
Cho nên lần này Phương Chính không có ý định đi bộ qua, xuống núi, đi thẳng đến nhà Vương Hữu Quý, hôm qua đã sớm liên lạc rồi, Vương Hữu Quý vừa vặn cần đi họp bên thôn Hồng Nham, Phương Chính thuận tiện quá giang.
Quả nhiên, Vương Hữu Quý đã sớm chuẩn bị xong hết thảy, chỉ chờ Phương Chính. Nhìn thấy Phương Chính tới, hắn vỗ vỗ xe gắn máy, cười hắc hắc nói:
- Phương Chính Pháp sư, cậu tới rồi, đang chờ cậu đây.
Phương Chính cười nói:
- Bần tăng hẳn là không tới trễ a?
- Không trễ, không có trễ, là lão già này nóng vội như khỉ. Đừng để ý đến lão!
Lão bà của Vương Hữu Quý đi tới, tay bưng một chậu cơm thừa, hạt bắp linh tinh gì đấy, còn chưa có động tác gì, một bầy gà đã chạy tới, cả đám ngẩng đầu chờ ăn.
Vương Hữu Quý cười nói:
- Bà có thể đừng cứ không có chuyện gì thì lại mắng tôi hay không? Tốt xấu gì tôi cũng là thôn trưởng một thôn, cho chút mặt mũi có được không?
- Cho ông chút mặt mũi rồi có thể làm đệm giày không? Nếu có thể, sau này ông cứ để chân trần đi đường, tôi mặc kệ.
Lão bà của Vương Hữu Quý nói.
Vương Hữu Quý lập tức đầu hàng, nói với Phương Chính:
- Được rồi, chuẩn bị xong rồi thì đi thôi. Đúng rồi, con khỉ này của cậu...
Phương Chính nói:
- Không có chuyện gì, hắn rất thông minh, biết phải làm thế nào.
- Vậy là tốt rồi, tôi sẽ chạy chậm một chút, nếu không được, lại nghĩ biện pháp.
Khi đang nói chuyện, Vương Hữu Quý đã lên xe, Phương Chính ngồi ở giữa, sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, nói với Hầu Tử:
- Ngồi ở phía sau, một hồi nữa sẽ chạy với tốc độ rất nhanh, ôm chặt bần tăng, nếu không, bị rơi xuống, đừng trách bần tăng không có nhắc nhở ngươi.