Chương 234: Tiết Lộ
- Anh biết chú ấy là ai rồi, khó trách nhìn quen mắt thế, đó là tổng giám đốc Trần Kỳ của tập đoàn Như Ý giàu nhất vùng Đông Bắc! Em trai, chúng ta sắp đổi đời rồi a, ha ha...
Hồng Thiên Hỉ cười to nói.
Hồng Thiên Kiệt cũng cười theo, hai người ôm nhau, ăn mừng, cuối cùng thật cao hứng chạy đi dâng hương, dâng hương xong một đường vui vẻ cười lớn mà xuống núi, xách xe đạp ra, đi về trường học chuẩn bị tài liệu.
Phương Chính đứng ở trên núi, đưa mắt nhìn hai người rời đi, mỉm cười, chỉ là vừa nghĩ tới lúc hai tên ngốc này hô to "Anh Ma Da", lập tức có loại xúc động muốn chửi thề... Cả nhà chú mày đều là Ma Da!
Phương Chính đảo mắt một vòng, nén lại một bụng tâm tư mà hỏi:
- Hệ thống a, ngươi xem, ta đây có phải là lại giúp người hay không...
"Đinh, nghĩ cũng đừng nghĩ, chuyện này ngươi có thể lựa chọn làm hoặc không làm, nếu đời này bọn hắn không đổi công đức để lấy vận may, thì kiếp sau cũng sẽ có được nhân quả tốt đẹp. Ngươi chẳng qua là giúp bọn hắn được may mắn sớm hơn mà thôi." Hệ thống đến.
Phương Chính nói:
- Xem ngươi nói lời này, chuyện tương lai đều không thể nói chính xác, đời sau ai nói trước được? Vẫn là thiện báo ngay hiện tại mới vui sướng, mới có thể để cho mọi người thật sự đạt được lợi ích thực tế, mới có thể càng thêm ưa thích làm việc tốt, tích lũy công đức.
Hệ thống nói: "Không có công đức làm cơ sở, đời sau làm thế nào đây? Vẫn như cũ sờ soạng lần mò nhận hết tra tấn trong cõi Hồng Trần? Một đời khổ, một đời ngọt."
Phương Chính lắc đầu nói:
- Trong khổ mang ngọt, trong ngọt mang khổ mới là cuộc sống, thuận buồm xuôi gió cũng chưa chắc đã là vui vẻ hạnh phúc. Hệ thống a, điểm ấy ta hiểu rõ hơn ngươi, bởi vì ta là người, còn ngươi... Đúng, rốt cục ngươi là thứ đồ vật gì?
Hệ thống: "@#$@…"
Một ngày sau đó, Phương Chính vẫn đi theo Hoằng Tường, cẩn thận nhìn xem toàn bộ quá trình Hồng Nham tự tổ chức Pháp Hội, để tâm ghi lại những chi tiết chưa hiểu rõ. Lúc đầu Hồng Nham Thiền Sư còn muốn để cho Phương Chính lên đài thuyết giảng đôi câu, nhưng mà Phương Chính suy nghĩ, bản thân cũng không có gì có thể giảng, nên cũng uyển chuyển cự tuyệt, ngoại trừ cùng tụng kinh với mọi người, việc khác chỉ là nhìn xem.
Phương Chính không ngoi đầu lên, nhưng mà có người đánh ra danh tiếng, đó chính là Hầu Tử!
Hầu Tử mặc tăng y, hình người dáng người đi lại trong viện tự, có người vứt rác bừa bãi, hắn sẽ thuận tay nhặt lên ném vào trong thùng rác. Con nít nhà ai khóc, hắn sẽ nhảy tưng nhảy loạn trêu đùa, thậm chí còn đi theo hòa thượng niệm kinh! Hắn vẫn một mực học theo Phương Chính, cho nên trong mọi cử động đều có bóng dáng của Phương Chính, vô luận là đối mặt với ai, đều sẽ cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại, cười cười ấm áp, điều này làm khách hành hương tới đây đều lấy làm kỳ lại, trực tiếp gọi Hầu Tử là Hầu đại sư. Chụp ảnh lưu niệm các kiểu rồi chia sẻ vào vòng bằng hữu.
Càng có người hữu tâm hỏi thăm tăng nhân Hồng Nham tự, hỏi thăm Hầu Tử này là ở đâu ra, nghe nói là tăng hầu của chùa Nhất Chỉ, cả đám lập tức hiếu kì không thôi, chùa Nhất Chỉ này là địa phương nào?
Không ngừng truy hỏi, cùng với vòng bằng hữu dần lan tỏa ra, cái tên chùa Nhất Chỉ một lần nữa trở nên sôi nổi.
Nhớ lại những sự kiện liên quan đến núi Nhất Chỉ trước đó, đủ loại sự tình tụ dần về một khối, nghĩ nghĩ, lập tức thông suốt. Thanh danh của chùa Nhất Chỉ bắt đầu dần dần truyền bá ra...
"Đinh! Chúc mừng ngươi, biểu hiện của Hầu Tử đạt được sự tán thành của mọi người, thanh danh của chùa Nhất Chỉ đang truyền bá nhanh chóng, nhưng mà vẫn còn kém một chút mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Ta không thể không nhắc nhở ngươi, ngươi nên đẩy nhanh tiến độ một chút…" Hệ thống nói.
Vừa trở lại phòng thiền, Phương Chính lập tức sửng sốt một chút, không nghĩ tới hệ thống lại thông báo vào lúc này, đáng tiếc là không phải thông báo hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà nghe thấy Hầu Tử có biểu hiện xuất sắc như thế, Phương Chính quả thật là ghi nhớ công lao của Hầu Tử, sờ sờ đầu khỉ nói:
- Hôm nay biểu hiện rất tốt, trở về sẽ thêm đồ ăn cho ngươi. Nếu như ngươi không muốn quét sân, cũng có thể.
Kết quả lại khiến Phương Chính ngoài ý muốn, Hầu Tử vậy mà lại lắc đầu: "Trụ trì, ta cảm thấy, nếu như có thể mà nói, ta vẫn nên tiếp tục quét sân đi, phần ban thưởng này quy đổi ra thành thêm đồ ăn, thế nào a?"
Phương Chính: "3$#…"
Phương Chính không hiểu nói:
- Ngươi quét dọn sân đến nghiện rồi sao?
"Không phải, chỉ là cảm thấy, lúc ngươi ở trong Phật Đường niệm kinh, ta ở bên ngoài quét lá rụng, khi đó tâm tình đặc biệt thanh tĩnh, đặc biệt dễ chịu, ta thích loại cảm giác này." Hầu Tử một mặt nghiêm chỉnh nói.
Phương Chính gật gật đầu, trong lòng cảm khái không thôi: "Hầu Tử này quả thật là rất có tuệ căn."
Đã như vậy, Phương Chính cũng hào phóng:
- Được, vậy ngươi cứ tiếp tục quét sân, cho phép thêm đồ ăn, tăng lớn phần ăn.
Hầu Tử lập tức vui mừng lộn nhào tại chỗ, cạc cạc nở nụ cười.
Trong đêm, Phương Chính lấy ra sổ tay, ghi lại vào trong sổ hết thảy những gì quan sát được ngày hôm nay, vừa ghi chép vừa nói, Hầu Tử ở bên cạnh tuy không biết chữ, nhưng có thể nghe hiểu, phát hiện có chỗ nào bỏ sót lập tức bổ sung thêm. Cứ như vậy, mất một nửa buổi tối, Phương Chính ghi xong những thứ cần ghi chép, lúc này mới lên giường đi ngủ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai, Vương Hữu Quý tới đón Phương Chính trở về từ thật sớm. Phương Chính chào tạm biệt Hồng Nham Thiền Sư, ngồi lên xe gắn máy, đi về chùa Nhất Chỉ.
Mà cùng lúc đó, nơi nào đó bên trong thành phố điện ảnh.
- Vu đạo diễn, thật sự muốn phát ra sao?
Lão Đào hỏi.
- Đương nhiên là muốn phát, ha ha... Tuy Phương Chính Pháp sư không muốn tiếp tục quay phim, nhưng mà một cảnh quay kinh điển như vậy, nhất định phải sử dụng.
Vu Quảng Trạch cười nói.
- Vậy... Bên phía Phương Chính Pháp sư nên nói thế nào bây giờ?
Lão Đào hỏi.
- Ừm... Đây cũng là vấn đề tôi đang cân nhắc, nhưng mà Phương Chính Pháp sư đã đồng ý quay phim, hẳn là sẽ không quan tâm đến việc có lên TV hay không. Hơn nữa, chùa chiền cần hương hỏa, nhớ kỹ viết thêm ở phía trên địa chỉ của chùa Nhất Chỉ là được rồi.
Vu Quảng Trạch nói.
- Được a, vậy tôi đi chuẩn bị, doanh thu từ bộ phim lần này, hẳn là sẽ rất lớn... Nhưng mà đạo diễn, trong bộ phim công chiếu sau đó lại không có cảnh phim này, liệu có bị mắng chết hay không?
Lão Đào hỏi.
- Đó cũng không phải vấn đề anh cần xem xét, cứ đi chuẩn bị đi.
Vu Quảng Trạch căn bản không lo lắng chút nào, sau đó sẽ bị lộ tẩy, nhưng mà mượn cơ hội này đánh ra một chút danh tiếng, vẫn là không có vấn đề gì.
Buổi sáng một ngày này, sau khi rửa mặt, trang điểm xong, Chu Lâm chuẩn bị bắt đầu phát trực tiếp!
Chu Lâm có danh hiệu Ô Nữ Vương, tự nhiên là phải chơi lầy đến cùng, cho nên chuyện thu thập thông tin đang hot, tăng cường vốn liếng tri thức cho bản thân cũng là tất nhiên. Bật máy tính lên, chuyện cần làm đầu tiên chính là xem chương trình, tin tức gì đó.
Kết quả, vừa bật máy tính lên, đã thấy kênh giải trí bắn ra một tin tức: "Chấn động! Video nội bộ của đoàn làm phim bị tiết lộ ra ngoài, một hòa thượng như thế, mọi người đã thấy bao giờ chưa?"
- Video nội bộ? Hắc, tiểu xảo lẫn lộn này cũng thật cũ a, không xem!
Chu Lâm quả quyết không xem, nhưng khi cô nhìn thấy hòa thượng trên ảnh bìa, lập tức ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói:
- Không phải chứ... Đại sư còn làm chuyện này? Làm thêm sao?
Chu Lâm tranh thủ thời gian ấn mở video, sau một khắc, chỉ thấy trời đất chìm vào bóng tối, mây đen áp đỉnh, theo quân lính xâm lược vào sân, một trận giết chóc bắt đầu, mấy cảnh phim đơn giản như quân lính liều mạng chém giết, nhân vật chính chuyển biến tính cách, cuối cùng là quyết một trận tử chiến, hình ảnh toàn đoàn tử trận, phối hợp với nhạc nền kích tình, làm cho máu nóng trong người cũng sục sôi theo!