Chương 238: Điều Khiển
- Chẳng phải chỉ là năm vạn thôi sao? Bạn học của ta mà tặng tiền thì khỏi nói, mười vạn cũng có!
Thằng nhóc kêu lên.
Phương Chính nhướn lên lông mày, nói:
- Tiểu thí chủ, cha mẹ bạn học của cậu làm nghề gì?
- Nhà bạn học của nó buôn bán đất đai.
Người phụ nữ thở dài nói, sâu trong ánh mắt cất giấu đau nhói và tự ti thật sâu, cha mẹ người ta có bản lĩnh, cô thì không có, con trai thành ra thế này, trong nội tâm cô càng khó chịu hơn.
Phương Chính khẽ gật đầu, ngồi xuống nói:
- Tại sao cậu lại muốn tặng tiền cho người MC kia?
- Ta cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, hơn nữa, ta thích cảm giác cô ấy đọc to nickname của ta rồi cảm ơn trước mặt nhiều người như vậy, rất có cảm giác thành công.
Lúc nói đến đây, trong mắt đứa nhóc tràn đầy ước mơ.
Phương Chính hiểu rất rõ kiểu suy nghĩ này, năm đó lúc hắn còn đi học, một nghèo hai trắng, mỗi khi nhìn thấy những bạn học khác ăn được chơi tốt, cũng khát vọng có một ngày có nhiều tiền, tiêu xài xa hoa để bù lại. Khi đó hắn cũng có một chút tự ti, nhưng mà không có nhiều như đứa nhỏ này, hơn nữa còn bị trầm mê trong cái vinh dự ở một thế giới giả tưởng. Rõ ràng là đứa nhỏ trước mắt này không phải trúng tà, mà là trong lòng có bệnh.
Đồng thời, Phương Chính cũng âm thầm khó chịu đối với người MC kia, tiền của một đứa nhỏ ngươi cũng muốn kiếm sao, lương tâm của ngươi đâu rồi?
Thế là Phương Chính hỏi:
- Cô MC kia thu tiền của cậu đơn giản vậy sao?
- Không phải, cô ấy còn hỏi ta là làm nghề gì, bao nhiêu tuổi. Ta nói ta đã trưởng thành, đã có việc làm, chút tiền lẻ này không tính là gì.
Đứa nhỏ một mặt bình tĩnh nói, tựa hồ đối với hắn mà nói, chút tiền lẻ này quả thật không tính là gì.
Phương Chính nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, ít nhất thì MC người ta cũng đã hỏi thăm một tiếng, người ta cũng là vì chén cơm manh áo, tiền đưa tới cửa, không có lý do gì mà không nhận. Nghĩ lại như vậy, cũng không trách được người ta.
Nhưng mà Phương Chính vẫn hỏi một câu:
- Nickname của cậu là gì? Bần tăng cũng thích xem trực tiếp, còn nhận biết một cô MC, không chừng tôi cũng đã nghe qua đại danh của cậu rồi.
Đứa nhỏ dùng một ánh mắt "ngươi tưởng là ta ngu sao" nhìn Phương Chính, nhưng mà dưới ánh mắt nghiêm nghị của người phụ nữ, vẫn là thành thật nói:
- Chí Tôn Vương Tử.
Phương Chính khẽ gật đầu, nhớ kỹ cái tên này, mặc dù chưa chắc có thể giúp được gì, nhưng mà cũng coi như là cố hết sức đi.
Phương Chính đứng lên nói:
- Nữ thí chủ, cô dẫn đứa nhỏ đến chùa, là muốn trừ tà thế nào?
Người phụ nữ nghe xong, cũng là một mặt mờ mịt, lắc đầu nói:
- Tôi... Tôi cũng không biết...
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
- Nữ thí chủ, nếu cô đã không biết nên trừ tà thế nào, vậy thì giao cho bần tăng đi, thấy thế nào?
- Chuyện này...
Người phụ nữ do dự một chút,
Hiển nhiên là không quá tin tưởng Phương Chính.
Phương Chính thấy vậy, cười nói:
- Nữ thí chủ, yên tâm, chùa chiền này của bần tăng không thu phí trừ tà.
Lúc này người phụ nữ mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:
- Vậy xin làm phiền trụ trì.
Phương Chính gật gật đầu, cúi đầu nhìn đứa nhóc nói:
- Đi theo bần tăng.
- Ta không đi! Ta không cần đi! Ta không có bệnh!
Đứa nhóc lớn tiếng kêu gào, xoay người chạy.
Người phụ nữ vừa không giữ chặt một cái, vậy mà để đứa nhóc chạy đi, tức giận kêu lớn, đang muốn đuổi theo.
Phương Chính lại nói:
- Không cần đuổi theo, nếu thí chủ đã giao phó, cứ để bần tăng xử lý đi.
Người phụ nữ làm sao mà nghe theo được, cũng không nhìn Phương Chính, đang muốn đuổi theo.
Phương Chính lại mỉm cười nhìn bóng lưng đứa nhóc, ngón cái, ngón trỏ, ngón út chắp đầu ngón tay vào nhau, ngón giữa co lại, ngón áp út giao nhau, trong lòng mặc niệm chú ngữ, trong miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ:
- Giả!
Đứa nhóc đang chạy nhanh chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên mất đi khống chế, hắn rõ ràng đang muốn chạy, kết quả, thân thể lại không chịu khống chế mà ngừng lại, sau đó trực tiếp xoay người, chạy lại về phía chùa chiền.
Đứa nhóc một bộ biểu lộ giống như gặp quỷ, nhìn xem Phương Chính càng ngày càng gần.
Người phụ nữ thì ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không rõ đây là xảy ra chuyện gì.
Đứa nhóc muốn kêu to mau cứu ta, kết quả, miệng khẽ mở lại biến thành:
- Mẹ, con đã nghĩ thông suốt, con muốn đi theo trụ trì thử một chút.
Người phụ nữ nghe xong, lập tức nhẹ nhàng thở ra, xoa đầu đứa nhóc nói:
- Tốt tốt tốt... Ngươi nghĩ thông suốt là tốt rồi.
Ánh mắt nhìn Phương Chính rõ ràng đã nhiều hơn mấy phần kinh ngạc, hắn nói sẽ trở lại, đứa nhỏ lập tức trở lại, cũng quá thần kỳ đi? Chẳng lẽ hắn đoán trước được?
Nghĩ đến đây, lòng tín nhiệm của người phụ nữ đối với Phương Chính cũng tăng lên không ít.
Nhưng mà trong lòng đứa nhóc lại là hoảng sợ vô cùng, nhìn hòa thượng áo trắng trước mắt, trước đó hắn cũng không có coi Phương Chính ra gì, bây giờ lại là thật sự sợ hãi! Vô thanh vô tức khống chế thân thể của hắn, đây mà vẫn còn là con người sao? Không phải là yêu quái chứ? Sẽ không ăn thịt hắn chứ?
Phương Chính quay người đi vào trong chùa, đứa nhóc lập tức đi theo phía sau, người phụ nữ lập tức đuổi theo.
Phương Chính hỏi người phụ nữ:
- Thí chủ xưng hô thế nào?
- Tôi tên là Lưu Đới Phân, đây là con trai của tôi, Lý Hạo Bằng.
Lưu Đới Phân nói.
- Cha của đứa nhỏ đâu?
Phương Chính theo bản năng hỏi.
Lưu Đới Phân nghe vậy, trên mặt hiện đầy vẻ cô đơn... Nói:
- Ba năm trước đã mất rồi.
Phương Chính chắp tay trước ngực, niệm một câu:
- A Di Đà Phật, xin thí chủ nén bi thương.
Lưu Đới Phân lắc lắc đầu nói:
- Đã nhiều năm như vậy, quen thuộc rồi. Trụ trì, cậu thật sự có thể chữa trị cho đứa nhỏ này chứ?
Phương Chính lắc đầu nói:
- Bần tăng chỉ có thể nỗ lực hết sức, có thể sửa đổi được hay không, vẫn phải dựa vào đứa nhỏ này, cũng là dựa vào thí chủ.
- Dựa vào tôi?
Lưu Đới Phân ngây ngẩn cả người.
Phương Chính gật đầu, không nói gì thêm. Đi đến trước Phật Đường, Phương Chính nói với Lý Hạo Bằng:
- Đi vào quỳ xuống, an tâm lễ Phật đi.
Lưu Đới Phân nghe vậy, đang muốn nói chuyện, cô hiểu rất rõ đứa con trai của bản thân, nếu Lý Hạo Bằng nghe lời như thế. Vậy cũng thật là tốt. Kết quả lại khiến cô kinh ngạc, Lý Hạo Bằng vậy mà thật sự đi vào trong, ngoan ngoãn quỳ xuống. Cô nhìn đến trợn mắt hốc mồm, đến khi nhìn lại Phương Chính, ánh mắt cũng mang theo vài phần không thể tưởng tượng nổi và tôn kính.
Phương Chính để Lưu Đới Phân chờ ở cửa, bản thân thì tiến vào Phật Đường, gõ mõ, trong miệng bắt đầu tụng niệm kinh văn.
Kỳ thật Phương Chính cũng chỉ đang ra vẻ huyền bí, một đứa nhóc là không thể so với người lớn. Nhất Mộng Hoàng Lương có yêu cầu rất lớn đối với tinh thần lực của mỗi người, nếu như đối phương rất suy yếu, hoặc là tinh thần yếu ớt, Phương Chính cưỡng ép nhập mộng cũng là rất nguy hiểm. Cho nên, Phương Chính cũng không có ý định cưỡng ép cho Lý Hạo Bằng nhập mộng rồi thi triển Nhất Mộng Hoàng Lương.
Mà là sau khi để Lưu Đới Phân yên tâm hơn, một lần nữa kết thành Nội Sư Tử Ấn, âm chữ Giả thốt ra từ trong miệng, một đạo tiềm thức mang mệnh lệnh truyền vào bên trong ý thức của Lý Hạo Bằng, sau đó tiếp tục niệm kinh.
Lý Hạo Bằng cũng không có cảm nhận được dị thường, cảm giác duy nhất chính là sự khó chịu khi không cách nào khống chế thân thể của bản thân! Cảm giác kinh khủng kia, còn kinh khủng hơn cả giết chết hắn.
Một tiếng đồng hồ sau, Phương Chính xem lại thời gian, đến giờ ăn cơm, thế là đứng dậy, dẫn theo Lý Hạo Bằng đi ra ngoài.
Lưu Đới Phân khẩn trương lo lắng nhìn Phương Chính nói:
- Pháp sư, thế nào rồi?
Phương Chính cười nói:
- A Di Đà Phật, bần tăng có thể làm chỉ là tụng kinh giúp cậu ấy mà thôi, có thể sửa đổi hay không vẫn phải xem bản thân cậu ấy. Thí chủ, giữa trưa rồi, đừng để đứa nhỏ đói chết, sớm xuống núi đi thôi.
Lưu Đới Phân nghe vậy, vội vàng nói cảm ơn, sờ vào túi, trên mặt hiện lên một tia không bỏ được, Phương Chính cười nói:
- Tiền hương hỏa không quan trọng nhiều ít thế nào, quan trọng là tâm ý, chùa của bần tăng chỉ lấy khoảng một đồng.
Lần này là Phương Chính nói dối, nhưng mà Phương Chính cũng biết, lời nói dối có thiện ý sẽ không bị trừng phạt, cho nên dù hắn đang nói dối nhưng cũng là cây ngay không sợ chết đứng.