Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 239: Một Lần Đi Dạo Phố A

Chương 239: Một Lần Đi Dạo Phố A


         Lưu Đới Phân nghe vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra, toàn bộ số tiền tiết kiệm vừa mất hết, cuộc sống sau này còn chưa có nắm chắc được gì, lấy ra quá nhiều tiền để mời Pháp sư thi pháp, hiển nhiên là một gánh nặng không nhỏ đối với cô. Cô chạy tới chùa Nhất Chỉ, tự nhiên là có phần nguyên nhân gần đây thanh danh của chùa Nhất Chỉ được lan truyền rộng rãi, càng nhiều vẫn là bởi vì đây là một chùa miếu nhỏ, cô đoán chừng có thể tiết kiệm ít tiền...
Phương Chính nói xong, thấy Lưu Đới Phân không nhúc nhích, khẽ mỉm cười nói:
- Bần tăng còn có việc phải đi trước, thí chủ cứ tùy ý.
Nói xong, Phương Chính đi ra hậu viện, mỗi người đều có lòng tự trọng của bản thân, hắn ở lại bên ngoài, Lưu Đới Phân cũng không có ý tứ chỉ để lại một đồng tiền. Chỉ có điều, trong lòng hắn đang kêu rên: "Số tiền có thể tiêu được trong túi ta bây giờ cũng chỉ có hơn hai đồng... Lại còn xót thương người khác? Thật đúng là trời sinh số nghèo a... Đói xẹp da gầy bụng rồi a.
Quả nhiên, Phương Chính vừa đi, Lưu Đới Phân lập tức nhẹ nhàng thở ra, móc ra một đồng tiền nhét vào trong thùng công đức, chỉ là khi sắp ra cửa, nghĩ nghĩ, lại lấy ra mười đồng tiền, cắn răng một cái rồi bỏ vào, lúc này mới dẫn theo Lý Hạo Bằng rời đi.
Chờ Lưu Đới Phân đi, lúc này Phương Chính mới đi ra từ bên trong hậu viện.
- Phương Chính Pháp sư, anh đang nhìn gì thế?
Chu Lâm thấy Phương Chính lén lén lút lút, tò mò hỏi.
Phương Chính nói:
- Nhìn hai người đáng thương.
- Người đáng thương? Có thể nói tôi nghe một chút không a?
Chu Lâm tò mò hỏi.
Phương Chính nhìn thoáng qua Chu Lâm, lúc này mới nhớ tới, Chu Lâm cũng là một MC, nếu là đồng nghiệp, nói chuyện này với cô ấy một chút thật đúng là không tệ, xem như hỗ trợ tư vấn đi. Thế là Phương Chính thuật lại đơn giản một chút tiền căn hậu quả mọi chuyện.
Chu Lâm nghe vậy, che miệng nói:
- Không phải chứ? Còn có loại chuyện này? Lá gan của đứa nhỏ này cũng quá lớn đi, tâm tư cũng quá rộng a?
Phương Chính nói:
- Sự tình chính là như vậy, đáng thương cho người mẹ kia.
- Vậy... Phương Chính Pháp sư, anh không nghĩ biện pháp hỗ trợ sao?
Chu Lâm hỏi.
Phương Chính cười không nói, hỏi ngược lại:
- Cô có biết người MC được đứa nhỏ này tặng tiền là ai không?
Chu Lâm cười khổ nói:
- Tôi đây làm sao biết được, nếu anh biết nickname của cậu ta là gì, xem trực tiếp của ai, còn có thể hỏi thăm một chút. Nhưng nếu như không biết, vậy thật sự khó khăn, mỗi ngày có rất nhiều người được tặng tiền như vậy, ai có thể biết được thông tin của ai chứ.
Phương Chính vỗ trán một cái nói:
- Kém chút quên đi, nickname của đứa nhóc gọi là Chí Tôn Vương Tử.
- Chí Tôn Vương Tử a, Chí Tôn... Cái gì? Không trùng hợp như vậy chứ?!
Chu Lâm bỗng nhiên thét to.
Phương Chính nhìn phản ứng của Chu Lâm, cũng có chút bối rối, không có trùng hợp như vậy chứ?
Không cần Phương Chính hỏi, Chu Lâm đã nói ngay:
- Không cần hỏi người khác, đứa nhỏ này gần như là cứ hai ba ngày lại gửi cho tôi một chuỗi Hỏa Tiễn, lúc ấy tôi còn cố ý hỏi thăm tên tuổi và công việc của cậu ta... Tôi ngất a! Tại sao tôi lại xui xẻo như thế chứ, loại chuyện này cũng có thể đụng phải.
- Quả thật là quá trùng hợp, nhưng mà loại chuyện này cũng không phải là không có khả năng xảy ra.
Phương Chính nói một câu, cười ha hả nhìn Chu Lâm, cũng không nói chuyện nữa, nhưng mà ý tứ đã rất rõ ràng.
Chu Lâm khẽ đảo hai mắt nói:
- Được rồi, đừng nhìn tôi như vậy nữa, mặc dù tôi rất thích tiền, nhưng mà mỹ nữ yêu tiền cũng phải có đạo lý! Tôi trả lại được hai vạn đồng, nhưng mà hai vạn đồng còn lại là bị trang web thu, chuyện này tôi phải thương lượng với người phụ trách trang web mới được. Nếu bọn họ không chịu... Nha, anh đừng nhìn tôi như vậy nữa được có không a? Tôi rất nghèo!
Phương Chính cười ha hả nói:
- Bần tăng không nói gì.
- Anh không nói sao? Anh còn nói anh không nói gì? Ánh mắt kia của anh đã bán anh rồi, anh không biết sao?
Chu Lâm kêu lên.
Phương Chính bất đắc dĩ nói:
- Làm thế nào, đó là sự tình của cô, bần tăng không tham dự.
- Ha ha... Tôi nhìn thấy trong ánh mắt của anh cũng không phải là ý tứ này. Được rồi, hãy chờ tin tức của tôi đi, nếu trang web không chịu bồi thường, tôi bỏ tiền thêm là được rồi?
Chu Lâm kêu rên nói:
- Người ta đến chùa miếu đều là cầu phúc phát tài, tại sao tôi lại gặp xui vậy a! Sau này không thèm tới nữa! Tuyệt đối không tới!
Khi đang nói chuyện, Chu Lâm đã đi ra ngoài.
Phương Chính mở ra Tuệ Nhãn nhìn về phía Chu Lâm, chỉ thấy trên đầu Chu Lâm cũng xuất hiện một đóa hoa sen rất rất nhạt, cánh hoa sen chỉ về phía Nam.
Phương Chính cười nói:
- Không có chuyện gì thì cứ đi về phía Nam một chút đi, có lẽ sẽ có vận may đến. đấy
- Ha ha... Tôi đã tốn tiền rồi, vận may cũng không tồi đâu. Tạm biệt anh nha!
Chu Lâm triển khai đôi chân dài, bước đi.
Phương Chính cười ha ha, mặc dù Chu Lâm này có đôi khi có chút điên khùng, nhưng mà không thể không nói, thực chất trong lòng cô ấy là một người tốt.
Đúng lúc này, ống quần Phương Chính xiết chặt, cúi đầu nhìn lại, Độc Lang như tên trộm nhìn Phương Chính, sau đó chỉ chỉ vào cái bụng sói.
Phương Chính khẽ đảo hai mắt nói:
- Tiểu tử ngươi, cả ngày chỉ biết ăn, ăn nhiều như vậy mà cũng không thấy ngươi mập thêm được bao nhiêu, thật sự là lãng phí a.
Khi đang nói chuyện, Phương Chính đã đi chuẩn bị cơm trưa.
Lưu Đới Phân dẫn theo con trai Lý Hạo Bằng về đến nhà, nhìn đứa con trai trước mắt, ngoại trừ than thở, Lưu Đới Phân thực sự nghĩ không ra biện pháp khác. Đánh? Mắng? Đều đã dùng đến, nhưng mà đứa nhỏ này căn bản không chịu nhận sai...
- Ai...
Lưu Đới Phân lắc đầu, đi về phòng ngủ, hôm nay cô đã xin nghỉ vì đứa nhỏ, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm. Đối mặt với đứa nhỏ, cô chỉ cảm thấy chút sức lực cuối cùng của bản thân đều bị tiêu hao sạch sẽ, hoàn toàn không biết còn có thể làm gì. Báo cảnh sát? Cô sợ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với đứa nhỏ, sau này đi học nó làm thế nào đối mặt với bạn học đây? Đi chùa chiền cũng là biện pháp bất đắc dĩ mà thôi...
Một ngày cứ trôi qua như vậy, Lý Hạo Bằng cũng không phát hiện ra bản thân kỳ lạ ở chỗ nào, thời gian dần trôi qua, nỗi sợ hãi khi bị Phương Chính điều khiển ở chùa Nhất Chỉ cũng bắt đầu tiêu tan. Cuối cùng vẫn là trẻ con, tính tình bướng bỉnh, cho dù đã xảy ra chuyện lớn như vậy, vẫn y nguyên không chịu thừa nhận bản thân đã làm ra chuyện có hậu quả nghiêm trọng, chỉ cho rằng trôi qua hai ngày là xong thôi.
Nằm ở trên giường, không bao lâu sau Lý Hạo Bằng đã ngủ.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Phương Chính đã thức dậy, lần này hắn không có ra ngoài, mà là ngồi xếp bằng trong phòng thiền, lần nữa kết thành ấn quyết Nội Sư Tử Ấn, sau một khắc, Lý Hạo Bằng bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó tròng mắt trừng đến vô cùng lớn, trong lòng gào thét ầm ĩ: "Lại bắt đầu!"
Sau đó, hắn nhìn thấy bản thân mặc quần áo vào, thân bất do kỷ đi ra ngoài, nhìn xem thời gian, mới bốn giờ... Nhưng mà làm cho hắn kinh ngạc chính là mẹ của hắn đã rời giường. Hắn vẫn luôn biết mẹ thức dậy thật sớm, mỗi sáng sớm đều đã làm sẵn bữa sáng để ở trong nồi, nóng hầm hập, ăn bữa sáng xong thì đi học, hắn căn bản không biết rốt cục là mẹ rời giường lúc mấy giờ. Có lẽ trước kia biết, nhưng mà chưa bao giờ để ở trong lòng, nhưng mà hôm nay, hắn tận mắt nhìn thấy, bốn giờ, Lưu Đới Phân đã mặc xong quần áo, đang làm bữa sáng cho hắn, bận rộn trong phòng bếp nhỏ hẹp, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, hiển nhiên, dậy sớm như vậy là một gánh nặng cũng không nhỏ đối với thân thể của cô.
Đúng lúc này, Lưu Đới Phân bưng ra một bát cơm, trên bát cơm có mấy miếng củ cải mặn, vừa ra khỏi bếp vừa ăn từng ngụm lớn, ra khỏi phòng bếp, Lưu Đới Phân lập tức ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn đứa con trai lần đầu tiên dậy sớm như vậy, có chút không biết làm sao mà nói:
- Tại sao hôm nay lại dậy sớm như vậy? Không ngủ thêm một lát đi?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất