Chương 240: Ngày Mai Tiếp Tục
Lý Hạo Bằng muốn nói chuyện, kết quả, hắn phát hiện, hắn vậy mà không cách nào nói chuyện.
- Đứa con hư này, tiền cũng mất rồi, mẹ còn có thể bắt con làm gì được? Con không nói chuyện, đây là muốn làm gì?
Lưu Đới Phân có chút gấp gáp.
Lý Hạo Bằng nói:
- Không có việc gì, sau này con đi dạo phố chung với mẹ.
Lời này vừa ra khỏi miệng, Lý Hạo Bằng đang hét lớn trong lòng: "Ta không đi! Dậy sớm quá khó chịu đi, ta không muốn dậy sớm, ta không muốn đi dạo phố! Bên ngoài lạnh như vậy, ta không muốn đi! Tên khốn kiếp, ma quỷ!"
Lưu Đới Phân nghe vậy, sững sờ tại chỗ, sau đó nhìn Lý Hạo Bằng, mím môi gật gật đầu, thanh âm mang theo chút nghẹn ngào nói:
- Đồ ăn trong nồi đấy, lấy ra ăn nhanh đi.
Lý Hạo Bằng đi vào phòng bếp, mở nắp nồi cơm, bên trong là một dĩa cải xanh xào cùng với cơm trắng. Nhìn thấy những thứ này, lại nghĩ tới dưa muối trong chén Lưu Đới Phân, sâu trong nội tâm Lý Hạo Bằng ngây người, trong nồi có đồ ăn, thế nhưng mà...
- Mẹ, sao mẹ không ăn món xào?
Lý Hạo Bằng quay đầu lại hỏi, kết quả, vừa vặn nhìn thấy bả vai có chút run run của Lưu Đới Phân đang lau gì đó.
Lưu Đới Phân quay đầu cười nói:
- Bữa sáng ăn không vô mấy món dầu mỡ, ăn chút dưa muối ăn với cơm. Con nhanh ăn đi, đừng để ý đến mẹ.
Nói xong, Lưu Đới Phân trực tiếp ngồi trên ghế, bắt đầu ăn từng ngụm lớn, Lý Hạo Bằng thấy vậy, trong lòng càng khó chịu hơn, hắn muốn khóc, đáng tiếc lại không khống chế được thân thể, không khóc được. Nhưng mà vừa nghĩ tới một hồi nữa phải đi quét đường, nếu như bị bạn học hay là người quen nào đó nhìn thấy, sau này hắn còn có mặt mũi nào đi học chứ?
Nghĩ đến đây, Lý Hạo Bằng mới hốt hoảng, không ngừng kêu lên: "Hòa thượng chết tiệt, tôi biết là anh! Anh thả tôi ra không được sao? Chẳng phải chỉ là mấy vạn đồng thôi sao? Sau này tôi trả lại cho anh, chẳng phải là xong rồi sao?!"
Nhưng mà mặc kệ hắn kêu la thế nào, Phương Chính căn bản không hề đáp lời, mà càng làm cho Lý Hạo Bằng khó chịu hơn nữa, chính là thân thể của hắn bắt đầu ăn cơm, nhưng căn bản không hề ăn món xào! Chỉ ăn cơm trắng cùng với một chút ít dưa muối, hương vị kia, hắn vậy mà có thể cảm nhận rõ ràng, hơn nữa càng nhạy cảm!
"Hòa thượng chết tiệt, anh muốn làm gì? Đây là đồ ăn cho người sao? Quá khó ăn, tôi muốn ăn đồ ăn! Mặc dù cải xanh xào cũng không ngon mấy, nhưng so với chút dưa muối này vẫn dễ ăn hơn nhiều."
Lý Hạo Bằng tiếp tục gào thét.
Nhưng mà Phương Chính vẫn y nguyên không đáp lời, cứ như vậy khống chế thân thể Lý Hạo Bằng ăn sạch phần cơm sáng.
Cơm nước xong xuôi, lần đầu tiên Phương Chính mở miệng nói trong đầu Lý Hạo Bằng: "Cậu nói đây không phải đồ ăn cho người? Nhưng mà mẹ của cậu ngày nào cũng ăn những thứ này. Cậu nói rau cải xanh ăn không ngon? Nhưng mà mẹ của cậu đã phải rất tiết kiệm mới có cải xanh cho cậu ăn. Cậu đúng là nhóc con vong ân phụ nghĩa, bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ phải ăn cơm với dưa muối. Còn kêu gào nữa, cơm cũng không được ăn, chỉ có thể ăn dưa muối!"
Nghe được lời nói phía trước của Phương Chính, Lý Hạo Bằng còn đang kêu gào, nghe đến uy hiếp phía sau, trực tiếp sợ hãi mà ngậm miệng. Một thời gian dài ăn toàn cơm trắng vẫn chịu được, nhưng ăn toàn dưa muối, đây là muốn chết người a!
Lưu Đới Phân ăn rất nhanh, hai ba miếng là đã ăn xong, thu dọn chén đũa, lại phát hiện cải xanh xào không nhúc nhích một chút nào, giọng nói mang theo vài phần trách móc:
- Sao con không chịu dùng bữa?
Phương Chính khống chế thân thể Lý Hạo Bằng nói:
- Mẹ không ăn, con cũng không ăn, ăn chút dưa muối thật thoải mái.
- Đứa nhỏ ngốc, con đang tuổi ăn tuổi lớn mà!
Lưu Đới Phân khiển trách.
Nhưng với sự khống chế của Phương Chính, Lý Hạo Bằng làm sao có thể ăn được, một mực từ chối. Lưu Đới Phân cũng không có cách, chỉ có thể từ bỏ, nói sang chuyện khác:
- Mẹ đi làm, con ngủ thêm một lúc nữa đi. Nghỉ ngơi tốt, lên lớp mới có thể học tốt được.
Lý Hạo Bằng lập tức hét lớn trong lòng: "Hòa thượng chết tiệt, mẹ tôi nói rồi đấy, để tôi đi ngủ. Tên chết tiệt, mau để tôi về đi ngủ! Tôi không đi dạo phố!"
Nhưng mà thân thể Lý Hạo Bằng lại lập tức kêu lên:
- Con cũng đi!
- Con đi làm gì chứ? Mới đầu xuân, thời tiết lạnh lẽo, thành thật ở nhà ngủ đi.
Lưu Đới Phân nói.
Nhưng mà Lý Hạo Bằng bị Phương Chính khống chế cứ khăng khăng đòi đi, một đường đi theo, Lưu Đới Phân cũng bất đắc dĩ, mắt thấy đã sắp tới giờ làm việc, đến trễ là không được. Chỉ có thể đồng ý cho Lý Hạo Bằng đi theo, thầm nghĩ: "Đoán chừng là tiểu tử này vừa đi ra ngoài, thấy lạnh rồi sẽ trở về ngay."
Đi ra khỏi nhà, gió lạnh mùa xuân thổi vào trong cổ áo, toàn thân Lý Hạo Bằng rét run. Lý Hạo Bằng hét lớn trong lòng: "Lạnh quá, trời lạnh như vậy, ra ngoài làm gì? Tôi muốn về nhà! Tên chết tiệt, buông ra thân thể của tôi, để cho tôi về nhà!"
"Trước khi mặt trời lên cao, đây là thời điểm lạnh nhất một ngày. Nhưng mà mẹ cậu ngày nào cũng phải chịu đựng loại rét lạnh này, ra ngoài quét dọn đường phố để kiếm tiền, tạo điều kiện cho cậu đi học, ăn mặc. Bần tăng đã nói, bắt đầu từ hôm nay, ngày nào cậu cũng sẽ đi theo mẹ cậu dạo phố, cậu có thể không phục, kêu một tiếng tăng thêm một ngày! Kêu hai tiếng tăng thêm hai ngày! Nếu để cho bần tăng không cao hứng, bần tăng không ngại để cho cậu nhảy xuống dưới sông Tùng Hoa, tắm nước lạnh một hồi cho tỉnh táo hơn."
Thanh âm của Phương Chính vang lên.
Lý Hạo Bằng nghe vậy, hoảng sợ, khẽ run rẩy, trời lạnh như vậy mà nhảy xuống sông Tùng Hoa? Đó không phải là tỉnh táo, đó là ướp lạnh! Lập tức không dám kêu loạn oa oa nữa, nhưng mà vẫn nói:
- Tôi sẽ mách mẹ.
Phương Chính nghe vậy, không khỏi mỉm cười, cuối cùng vẫn là trẻ con, gặp phải vấn đề khó, vẫn là tìm cha mẹ.
Lý Hạo Bằng cảm nhận được gió lạnh ở bên ngoài, chỉ cảm thấy mặt mũi đều sắp đông cứng, nhìn lại mẹ cũng bị gió thổi mà rùng mình một cái, kết quả, mẹ lại không để ý đến bản thân mình, mà là quay người trở lại trước mặt hắn, quàng cổ thật cẩn thận giúp hắn, một khắc này, Lý Hạo Bằng cảm thấy trong lòng có đồ vật gì đó bị chạm đến, có chút chua chua.
Trên đường, hai người đều không nói chuyện, Lý Hạo Bằng đi theo mẹ lấy xe rác, cây chổi, các loại công cụ rồi đi tới trên đường cái, Lưu Đới Phân quét rác, Lý Hạo Bằng ở ngay bên cạnh nhìn xem. Nhìn một hồi, Lý Hạo Bằng cũng lấy ra cây chổi dự phòng rồi quét dọn, cây chổi làm bằng trúc, trúc vào mùa đông bị hơi lạnh ướp lạnh suốt một đêm, cầm vào tay vô cùng lạnh lẽo, quét mấy lần, đầu ngón tay đã không còn tri giác. Theo sương sớm dâng lên, toàn bộ đường đi đều trở nên mông lung, nhưng mà đôi mắt Lý Hạo Bằng vẫn chưa hề rời khỏi người Lưu Đới Phân...
Mà ở trong lòng, Lý Hạo Bằng cũng không ngừng kêu lạnh, kêu mệt, kêu khó chịu, muốn về nhà... Đáng tiếc, Phương Chính căn bản không thèm để ý đến hắn.
Ngày đầu tiên, cứ trôi qua như vậy, vào đêm.
"Ngày mai tiếp tục." Thanh âm của Phương Chính đột ngột vang lên trong đầu Lý Hạo Bằng.
Lý Hạo Bằng cả giận nói: "Không muốn, tôi không muốn đi dạo phố nữa! Đó căn bản không phải việc làm của con người!"
Nhưng mà, Phương Chính căn bản không đáp lời hắn.
Lý Hạo Bằng muốn đi tìm Lưu Đới Phân kể lể, kết quả lại phát hiện, căn bản không động đậy được thân thể, lập tức tuyệt vọng, chỉ có thể đi ngủ.
Ngày thứ hai, buổi sáng, trong lòng Lý Hạo Bằng không ngừng kêu to không đi! Không đi!
Nhưng mà thân thể vẫn đi theo.
Một ngày này có một cơn mưa mùa xuân nho nhỏ đổ xuống, thời tiết càng lạnh hơn, lạnh thấu xương tủy, lạnh đến nỗi đến khi Lý Hạo Bằng đến được trường học, vào tiết một rồi mà vẫn còn đang run rẩy. Nhưng mà, nhìn xem ngoài trời vẫn đang đổ mưa như cũ, hắn nghĩ tới mẹ của hắn, mẹ của hắn vẫn ở bên ngoài làm việc.