Chương 257: Sắp Điên
Kể từ đó, sau mùa xuân, toàn bộ Nhất Chỉ thôn đều trở nên bận rộn tới tấp, từng nhà đều thiếu sức lao động nghiêm trọng, Phương Chính nào dám nhờ bọn họ mang cuốc đến tận nhà.
Có điều mùa này lại là mùa bọn nhỏ thích nhất, thời điểm trời trong gió nhẹ chạy ra ngoài chơi, khi chạy mệt tùy tiện tìm một cái giếng bơm nước, uống một ngụm nước ngầm ngọt không ô nhiễm, cả người đều thỏa mái…
Chủ yếu nhất là, người lớn trong nhà đều bận rộn, không ai quản bọn nhóc, tự nhiên tại điều kiện cho chúng giương oai, quậy phá.
Đối với cái này, người lớn cũng bất đắc dĩ, thời điểm rất nhiều trẻ con còn chưa đến tuổi lên lớp, thậm chí có nhà còn tiếc tiền không nỡ bỏ số tiền kia, cũng chỉ có thể mặc cho bọn hắn chạy loạn.
Độc Lang và con khỉ xuống núi, bị một đám nhóc vây quanh nhìn, có điều đây cũng không phải lần đầu tiên hai gia hỏa này xuống núi, cho nên bọn trẻ cũng không coi ra gì, tìm đến nhà Tống Nhị Cẩu, con khỉ khiêng cuốc, Độc Lang đuổi theo, nhanh chóng lên núi.
Có điều thời điểm đi ngang qua cửa thôn, con khỉ vừa nghiêng đầu, thấy được hai người phụ nữ hơi lạ, ngồi xổm nói chuyện với một đứa trẻ, vừa nói vừa cười, cũng không biết đang nói cái gì.
Có điều con khỉ không để trong lòng, đi theo Độc Lang lên núi, thời điểm đi ngang qua đội thi công, mấy người Liễu Đào cũng tò mò nhìn con khỉ mang cuốc và Độc Lang, nhưng không ai rảnh quan tâm vấn đề này, dù sao bọn họ cũng còn rất nhiều việc để làm!
Phương Chính thì thừa dịp đang rảnh, dọn dẹp Phật Đường một lần, quét luôn khu vực sân.
Nhìn thấy cuốc đến, lập tức mang theo cuốc, để Độc Lang ngậm rổ, một người, một con sóc, một sói, một con khỉ, trực tiếp đến làm thịt rừng trúc mới sinh trưởng!
Phương Chính thoải mái, vung lên vài cuốc đào măng, Phương Chính thần lực cỡ nào, một cuốc hạ xuống trực tiếp đi vào lòng đất, dùng sức cạy ra, phù một tiếng, măng bị cuốc ra, một tay cánh tay cầm một cây măng, lột sạch vỏ bên ngoài, bên trong là măng non xanh nhạt.
Thuận tay bẻ một miếng, để vào trong miệng, thanh thúy, ngon miệng, mang theo hương thơm đặc thù của cây trúc, hương vị thật thơm ngon!
Ừng ực!
Phương Chính đang sảng khoái đây, bên cạnh truyền đến mấy âm thanh nuốt nước bọt, con sóc đứng trên bờ vai của Phương Chính càng kéo lỗ tai của Phương Chính, duỗi cái đầu làm bộ hiếu kỳ nhìn cây măng trong tay Phương Chính, sau đó lại nhìn Phương Chính, nuốt một ngụm nước bọt theo.
Phương Chính nhìn bộ dáng mấy tên này thèm thuồng, lập tức vui vẻ, bẻ một khối nhỏ nhét vào tay con sóc, sau đó tách phần còn lại thành ba đoạn, con khỉ một đoạn, Độc Lang một đoạn, chính hắn một đoạn, thế là bốn tên này trực tiếp ngồi dưới đất, bắt đầu ăn.
Đây là lần đầu tiên ba tên này ăn măng Hàn trúc, mùi thơm ngát đặc trưng kia, để ba tên này mê muội, một cây măng lớn như vậy rất nhanh bị bốn tên này ăn hết sạch.
Kết quả sau khi ăn xong, đều phát hiện cảm thấy không đã nghiền!
Thế là Phương Chính lần nữa đứng lên.
Quơ cuốc, tiếp tục đào măng!
Ăn một lần rồi, không còn hiếu kỳ như trước nữa, cho dù có chút thèm, Phương Chính cũng chịu đựng. Một cuốc, một cuốc tiếp theo, từng cây măng bị móc ra, con khỉ đi theo phía sau nhặt măng ném vào giỏ xách mà Độc Lang ngậm trong miệng, con sóc thì chạy phía trước, chỗ nào có măng thì lập tức vung vẩy móng vuốt chỉ cho Phương Chính biết.
Bốn tên này một đường phối hợp, lại thêm Hàn trúc vừa mới sinh trưởng, khắp nơi đều có măng, chỉ cần mười mấy phút, đã thu được một giỏ lớn.
Độc Lang thể trạng cao lớn ngậm giỏ măng kia cũng thấy hơi cố sức, có điều biết đây là đồ ăn ngon, Độc Lang lập tức tăng vọt lực lượng.
Mang theo một giỏ măng lớn trở về Nhất Chỉ tự, để vào phòng bếp, Phương Chính chuẩn bị nấu cơm. Kết quả vừa xốc lên nắp nồi, đã nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Sau đó nghe thấy có người kêu lên:
-Phương Chính, cậu có ở đó không? Phương Chính, cậu có ở đó không?
Phương Chính vội vàng đi ra ngoài, xem xét, người tới chính là Tôn Tiền Trình.
Phương Chính buồn bực, Tôn Tiền Trình không ở nhà làm việc, chạy lên núi làm gì? Nhìn kỹ, Tôn Tiền Trình đỏ bừng cả khuôn mặt, thở hồng hộc, đỏ ngầu cả mắt, hiển nhiên đang lo lắng.
-Tôn thí chủ, sao vậy?
Phương Chính hỏi.
Tôn Tiền Trình lại không nhìn Phương Chính, mà con mắt quét loạn, phảng phất đang tìm cái gì, vô cùng gấp!
Tôn Tiền Trình nói:
-Phương Chính trụ trì, ngài thấy Manh Manh đâu không?
-Manh Manh? Manh Manh không đến đây?
Trong đầu Phương Chính lập tức nghĩ đến hình ảnh, thời điểm ngày mười lăm tháng giêng, có một người cầm súng ống đạn dược đầy đủ mang theo một bé gái đáng yêu.
Đồng thời trong lòng hơi hồi hộp một chút, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Phương Chính mở ra Thiên nhãn nhìn về phía Tôn Tiền Trình, lại không nhìn ra cái gì, lại mở Tuệ nhãn xem xét, kết quả thật xúi quẩy, hiển nhiên là số con rệp, xui xẻo! Phương Chính thầm nghĩ:
“Thiên nhãn cũng không nhìn ra, tai nạn không nằm trên người hắn. Tuệ nhãn nhìn thấy vận rủi, sợ là người bên cạnh hắn sắp xảy ra chuyện rồi!”
Nghĩ đến chỗ này, Phương Chính cũng gấp, Manh Manh bé gái kia trông rất đáng yêu, hắn không hi vọng đứa trẻ kia xảy ra chuyện gì.
-Manh Manh không tới sao?
Tôn Tiền Trình nghe Phương Chính nói như vậy, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, trong mắt đều là sự thất lạc, đồng thời còn có một tia khẩn cầu, phảng phất đang khẩn cầu Phương Chính nói cho hắn biết, Manh Manh đang ở trong chùa.
Phương Chính thở dài nói:
-Manh Manh không hề đến, có điều Tôn thí chủ, thí chủ chớ gấp, có thể nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có lẽ, bần tăng có thể giúp đỡ.
Nhưng mà Tôn Tiền Trình lại không nói gì, xoay người chạy, một đường chạy xuống núi.
Nhìn bóng lưng Tôn Tiền Trình, Phương Chính không tức giận, rất rõ ràng, Tôn Tiền Trình đã gấp điên rồi, nếu không cũng sẽ không đầu nóng chạy lên núi đến hỏi Phương Chính, hoàn toàn có thể gọi điện thoại hỏi thăm. Nghĩ đến Manh Manh khả năng xảy ra chuyện, Phương Chính lập tức gọi điện thoại cho Vương Hữu Quý.
Nhưng mà...
-Cái gì? Manh Manh xảy ra chuyện rồi?
Vương Hữu Quý nghe Phương Chính, đột nhiên kêu lên.
Phương Chính nói:
-Vương thúc, ngài không biết?
-Tôi… Tôi biết sao được? Tôi đang trông máy bơm nước! Tôi đây sẽ về thôn xem tình huống thế nào?
Vương Hữu Quý nói xong, cúp điện thoại, lên xe gắn máy, chạy về thôn.
Phương Chính thấy Vương Hữu Quý cũng không rõ tình huống thế nào, cũng gấp, lập tức xuống núi hỗ trợ tìm người. Kết quả Độc Lang, con khỉ, con sóc đều theo sau.
Phương Chính cau mày nói:
-Bần tăng xuống núi cứu người, các ngươi ở trên núi đợi, không nên chạy loạn.
“Trụ trì, chúng ta đều nghe được lời người kia nói, lúc trước tiểu thí chủ kia còn đưa chúng ta pháo đốt, để dạy dỗ đám trẻ con phá phách kia một chút. Bây giờ tiểu thí chủ gặp nạn, chúng ta không thể không giúp”.
Con sóc đứng trên đầu Độc Lang, quơ móng vuốt, kêu lên.
Độc Lang gật đầu theo, kết quả gật đầu một cái, con sóc trực tiếp ngã xuống đất, khí thế hoàn toàn biến mất.
-------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long