Chương 258: Trụ Trì Nổi Giận!
Con khỉ thì không trải qua vụ việc pháo đốt kia, nhưng trước đây nó đi theo Phương Chính vào tết thanh minh đi qua mộ tổ nhà Tôn Tiền Trình, khi đó Manh Manh cũng ở đó.
Cho nên nó cũng có một chút ấn tượng, bây giờ nhìn thấy Tôn Tiền Trình, tự nhiên nghĩ đến bé gái kia.
Ý thức được cái gì, con khỉ kêu lên: “Trụ trì, tôi gặp qua tiểu nha đầu kia!”.
-Ngươi đã gặp?
Phương Chính đang muốn lao ra, đột nhiên quay đầu lại, hỏi.
“Lúc đi mượn cuốc, dưới chân núi ta thấy hai người phụ nữ đang nói chuyện với Manh Manh. Ta liếc qua rồi đi luôn.”
Con khỉ gãi gãi đầu nói.
-Còn có thể nhận ra bọn họ?
Phương Chính hỏi.
Con khỉ bất đắc dĩ nói:
“Vội vàng liếc qua, cái này... Nhớ không rõ lắm.”
-Đi.
Phương Chính kéo con khỉ một cái, tiến vào Phật Đường, nói:
-Quỳ xuống, cố gắng nhớ lại một màn kia!
Phương Chính nói xong, ngồi xếp bằng xuống, gõ mõ.
Không có cách nào khác, hiện tại lòng hắn cũng không yên, hắn cần yên tĩnh, mới có thể thi pháp.
Nghe được âm thanh gõ mõ, con khỉ rất nhanh yên tĩnh trở lại.
Độc Lang và con sóc thì ngồi xổm ngoài Phật Đường, an tĩnh nhìn, hai tên này hiển nhiên cũng rất lo lắng, có chút đứng ngồi không yên.
Nhưng mà bọn nó không biết, người thật sự bất an lại là Phương Chính.
Phương Chính có điện thoại di động, mỗi ngày đọc không ít tin tức, tin tức liên quan đến việc trẻ em bị bắt cóc không phải việc ít, không chỉ hủy đi cuộc đời của một đứa bé mà còn cả gia đình!
Đứa trẻ chính là bảo bối của nhà, bị người khác bắt cóc, ngôi nhà sẽ trong nháy mắt bị phá…
Nếu đứa trẻ kia bị bắn cho nhà nào có lương tâm thì tốt, nếu bán cho một ít người xấu, vậy kết cục quá thảm rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ trước đó của Tôn Tiền Trình lo lắng như ruồi không đầu, Phương Chính càng nghĩ càng thấy lo lắng…
Gõ mõ đều không thể yên tĩnh, Phương Chính không thể không niệm kinh văn, tâm mới bình tĩnh trở lại, đồng thời cảm khái nói:
-Cuối cũng bởi tu vi của bần tăng không sâu, gặp chuyện loạn tâm cảnh, ai...
Theo Phương Chính yên tĩnh, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, mượn nhờ lực lượng Thiên thủ Thiên nhãn Quan Âm Bồ Tát, tiến vào chỗ sâu ký ức của con khỉ.
Sau một khắc, thời điểm Phương Chính lại mở hai mắt ra, đã xuất hiện dưới Nhất Chỉ sơn, chỗ cửa thôn Nhất Chỉ thôn, dùng thị giác của con khỉ kia nhìn liếc qua một chút.
Quả nhiên có hai người phụ nữ lạ mặt đang nói chuyện gì đó với Manh Manh.
Phương Chính hít sâu một hơi:
-Định!
Tất cả hình tượng đều dừng lại, Phương Chính suy nghĩ khẽ động, đã xuất hiện sau lưng Manh Manh, ngồi xổm xuống nhìn hai người lạ kia.
Một người da vàng như nến, đầu bao lấy khăn trùm, mặc áo sơmi ca-rô, mặc quần jean đời cũ, còn một người khác thì miệng nhọn tai khỉ, con mắt rất nhỏ, trên cằm có một cái nốt ruồi đen, mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, cầm một que kẹo trong tay, một mặt nụ cười xảo trá, phảng phất đang nói cái gì.
Mà Manh Manh thì lắc đầu, hiển nhiên bé gái này rất lễ phép, không tùy tiện nhận đồ của người lạ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ khả ái của Manh Manh kia, lại nhìn bộ dáng hai nữ nhân kia, trong lòng Phương Chính xuất hiện một cỗ tức giận không tên!
Giờ khắc này, hắn thật nổi giận! Chuyện người người oán trách này lại có người dám đi làm, thật sự không sợ sau khi chết xuống Địa Ngục?
-Hệ thống, trên thế giới này có Địa Ngục hay không?
Phương Chính hỏi.
“Địa Ngục ở trong lòng.”
Hệ thống lập lờ nước đôi trả lời, đồng thời nhắc nhỏ:
“Trong lòng ngươi lửa giận rất mạnh, cần dập lửa.”
Phương Chính sững sờ, sau đó cười nói:
-Thế nào, ngươi không muốn bần tăng độ hóa bọn hắn rồi?
“A Di Đà Phật, ác nhân tự có ác nhân trị. Bỏ đồ đao xuống, quay đầu là bờ, đó chính là nhắm vào người còn hướng thiện. Chúc ngươi may mắn…”
Phương Chính nói:
-Tạ ơn, có điều, ngươi không có chút trợ giúp thực tế nào? Động mồm mép này, tính gì?
“Cái này phải dựa vào chính ngươi.”
Hệ thống nói rất đương nhiên.
Phương Chính hai mắt lật một cái, không đùa, quên đi.
Đã thấy rõ ràng bộ dáng của hai người kia, Phương Chính không nói hai lời, xuống núi. Đến dưới núi, quả nhiên tất cả người trong thôn đều đang sôi trào, người có xe ra khỏi thôn đuổi, người không có xe thì tìm kiếm trong làng, từng cái hố to lỗ nhỏ, lạch ngòi đều đi tìm... Vương Hữu Quý thì mang theo cảnh sát đến hiện trường điều tra.
Phương Chính nhìn cảnh sát phía xa, đều là người quen, đây đều là cảnh sát sống tại địa phương, tên là Lữ Lương, lần trước vụ Vu Quảng Trạch, hắn cũng đến điều tra, có điều Phương Chính cũng không tính lên chào hỏi, mà cách không dùng một chiêu “Nhất Mộng Hoàng Lương”.
Lữ Lương ở ngay hiện trường tìm manh mối, bỗng nhiên thấy hoa mắt, trước mắt thấy một loạt hình tượng, hai người phụ nữ đang nói chuyện với bé gái, sau đó lấy ra que kẹo!
-Là Tôn Manh Manh?
Trong lòng Lữ Lương run lên, muốn gọi, kết quả lại không hô ra tiếng, thế là hắn xông về phía trước, vọt tới bên người muốn ôm Tôn Manh Manh, kết quả hai tay xuyên qua thân Tôn Manh Manh.
-Ảo giác?
Lữ Lương kinh ngạc kêu lên.
-A Di Đà Phật!
Đúng lúc này, một tiếng phật hiệu vang lên.
Lữ Lương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên Nhất Chỉ sơn xuất hiện một bức tượng Hoàng kim Bồ Tát to lớn, Bồ Tát ngồi ngay ngắn trên Nhất Chỉ sơn, khuôn mặt hiền lành, ấm áp.
-Quan Âm Bồ Tát?
Lữ Lương giật nảy mình, hết thảy trước mắt rốt cuộc là cái gì?
Nhưng mà sau một khắc, tất cả hình tượng đều biến mất, chờ hắn thấy rõ ràng hết thảy trước mắt, hắn kinh ngạc phát hiện, hắn lại xuất hiện cửa đông thôn! Nơi này nối thẳng Nhất Chỉ sơn! Mà nơi xa, đám người Vương Hữu Quý đang chạy qua bên này…
-Lữ Lương, cậu là con thỏ sao? Tại sao chạy nhanh như vậy?
Vương Hữu Quý gào lên.
Lúc này Lữ Lương mới nhớ đến, lúc trước hắn không ở cửa thôn, làm sao lập tức chạy đến nơi này? Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Nhất Chỉ sơn, đáng tiếc, trên núi không có Bồ Tát. Nhưng mà hắn biết, không có lửa thì sao có khói, khẳng định là có nguyên nhân, hết thảy sẽ không phải trùng hợp!
Lữ Lương hồi ức lại bộ dáng hai người phụ nữ kia, hắn kinh ngạc phát hiện, lại nhớ rõ tường tận, giống như hai người kia đang trước mắt!
Lữ Lương lập tức cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại:
-Bố, con cần bố hỗ trợ?
-Ai u, cần bố hỗ trợ? Làm sao, tự nhiên cần lão họa sĩ già này rồi?
Một âm thanh mang theo vài phần trêu chọc vang lên, người này tên là Lữ Huy, cũng là một cảnh sát hình sự đã già, chuyên môn xử lý nhận dạng chân dung, đáng tiếc theo khoa học kỹ thuật, ngón nghề nghe người chứng kiến nói dăm ba câu vẽ ra khuôn mặt tội phạm, đã không được coi trọng.
Chí ít không được con của hắn là Lữ Lương coi trọng.
Trong lòng Lữ Lương, khoa học kỹ thuật đã phát triển như vậy, máy tính có thể vẽ ra chân dung, thậm chí có thể tạo lập ra hình ảnh 3D, khắp nơi đều là camera, chỉ cần tìm ra hình đối phương, để người chứng kiến là được.
-Ai u, bố già, bố đừng nói giỡn nữa. Lần này xảy ra chuyện lớn, Nhất Chỉ thôn có vụ trẻ con bị bắt cóc, con biết bộ dáng hai người kia, con cần bố lập tức giúp con vẽ ra, sau đó phát cho từng đơn vị, mọi người hiệp lực điều tra, mới có thể nhanh chóng…
Lữ Lương đang nói, bên kia đã nghe thấy tiếng gầm thét.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long