Chương 274: Ban Pháp Hiệu
Độc lang nghe xong, thấy Phương Chính thực muốn ban pháp hiệu, lập tức cung kinh đi tới, cúi đầu.
Phương Chính điểm lên mi tâm Độc lang:
- Bần tăng đã nói, về sau con là hộ pháp Nhất Chỉ tự, vậy hôm nay ban con pháp hiệu, Tịnh Pháp!
Độc lang cung kính lui ra.
Phương Chính lại nói:
- Con sóc!
Con sóc lập tức chạy tới, đứng vững.
Phương Chính mỉm cười, cũng điểm lên mi tâm con sóc:
- Tâm phải rộng một chút, mới có thể nạp được thế giới, ban con pháp hiệu Tịnh Khoan.
Con sóc cung kính hành lễ, sau đó vui vẻ lui xuống.
Phương Chính lại gọi:
- Hầu tử!
Con khỉ đi tới trước mặt Phương Chính, chắp tay trước ngực, bộ dáng như cao tăng.
Phương Chính khẽ gật đầu, điểm lên mi tâm con khỉ:
- Tự do vĩnh viễn là tương đối, hoàn toàn tự do sẽ sinh sôi cái ác, hoàn toàn quy củ lại thành hạn chế bản thân, bần tăng hy vọng con có thể tìm được điểm cân bằng thực sự giữa tự do và quy củ, từ đó thu hoạch được tự do chân chính. Nay thưởng con pháp hiệu Tịnh Chân!
Làm xong hết thảy, Phương Chính lại nhìn về phía Hồng Hài nhi:
- Tịnh Tâm, còn không ăn cơm? Không phải con rất đói sao? Nhanh ăn đi, để nguội không ngon.
Hồng Hài nhi nhìn Phương Chính, lại nhìn sau ba người Độc lang còn đang đắc ý, không cam lòng nói:
- Sư phụ, bọn họ với con…
Phương Chính cười nói:
- Lấy thời gian vào chùa sắp bối phận, Độc lang Tịnh Pháp là Đại sư huynh, con sóc Tịnh Khoan là Nhị sư huynh, con khỉ Tịnh Chân là Tam sư huynh, con trước mắt xếp thứ tư.
“Ha ha… lão út, mau tới bái kiến các sư huynh!”
Độc lang cười ha ha.
Hồng Hài nhi tức giận trừng mắt, vốn định dùng thân phận để ép ba tên này, kết quả không những không ép thành, lại còn tác thành cho bọn họ! Khó chịu, phiền muộn!
Hồng Hài nhi quay người lại, cho Độc lang một cái mông trắng bóng, sau đó tiếp tục ăn cơm!
Bát thứ nhất ăn mất 2 phút, bát thứ hai ăn mất 5 phút, bát thứ ba đã cần tới nửa giờ, bát thứ tư…
“Ợ…”
Hồng Hài nhi ôm bụng ợ một cái, nhìn lại phía đám Phương Chính ngồi ngoài, bọn Độc lang còn đang đắc ý nhìn vào trong, căn bản không có ý định đi.
- Ợ… mọi người không ăn sao? Ợ… mọi người không đói… ợ?
Hồng Hài nhi chưa từ bỏ ý định.
Kết quả dù bốn người đói tới sôi bụng, nhưng vẫn lắc đầu, cự tuyệt ăn cơm!
Hồng Hài nhi khóc không ra nước mắt, nhìn đống cơm trong nồi, hắn cảm thấy cơm đã chất đầy tới cổ họng, còn ăn nữa, sẽ chết người!
Đúng lúc này, Phương Chính tuyên một câu phật hiệu:
- A Di Đà Phật.
Hồng Hài nhi nghe xong, chẳng lẽ có thể không phải ăn nữa?!
Kết quả Phương Chính lại nói:
- Tịnh Tâm, xem ra con thực sự thích ăn cơm, yên tâm, nồi này mới chỉ là lót dạ, nồi tiếp theo sẽ nấu nhiều một chút. Tịnh Chân, con đi đào chút măng tới, chúng ta cũng ăn một chút. Ừm… Tịnh Tâm, con ăn đi chứ?
Vừa nghẽ tới còn phải ăn, Hồng Hài nhi cảm thấy bụng sắp nổ tung, tranh thủ lắc đầu.
Phương Chính cười, con khỉ cũng cười, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài, Độc lang ngậm rổ chạy theo, mặc dù muốn xem Hồng Hài nhi bị phạt mà không ăn, nhưng nó cũng thực đói a!
Không bao lâu, Phương Chính, con khỉ bắt đầu ở ngoài lột vỏ măng, Độc lang cùng con sóc ngồi xổm ở bên ăn thoải mái.
Hồng Hài nhi lúc đầu còn có thể ngồi ăn, giờ chỉ có thể nằm ăn, mà cơm trong ngồi còn nguyên một nửa! Giờ phút này, Hồng Hài nhi nhìn đống cơm trong nồi chỉ còn cảm giác buồn nôn, muốn ói!
- Tịnh Tâm, tuyệt đối không được lãng phí đồ ăn, nếu không bần tăng đau lòng, nhịn không được mà đọc kinh một đêm đó.
Thanh âm của Phương Chính truyền tới.
Hồng Hài nhi nhìn Phương Chính, lại nhìn đám Độc lang, khóc không ra nước mắt.
Nhưng cuối cùng cũng phải nhịn, đường đường là đại yêu vương, há có thể bị một nồi cơm làm khó? Ăn!
Phương Chính ăn uống no đủ, sau đó để đám Độc lang thay nhau trông Hồng Hài nhi, bản thân về thiền phòng nghỉ ngơi. Thức đêm? Hiển nhiên không phải việc một mỹ nam nên làm…
Ngày thứ hai, gà dưới núi vừa gáy, Phương Chính duỗi lưng, ra khỏi thiền phòng. Vừa tới liền đã thấy Hồng Hài nhi nằm trong bếp, không nhúc nhích.
Phương Chính nhìn cơm trong nồi, vậy mà thực sự ăn sạch!
Phương Chính có chút đau lòng, có điều vẫn ha ha cười nói:
- Đồ nhi, khẩu vị không tồi, còn muốn ăn nữa chứ?
“Ọe!”
Hồng Hài nhi vừa nghe tới chữ ăn, co cẳng chạy ra ngoài, oa oa ói ra.
Phương Chính cau mày nói:
- Tịnh Tâm, con lãng phí lương thực như thế là không được.
- Sư phụ, chúng ta có thể không nhắc tới chữ ăn, cũng đừng nhắc tới lương thực được không…
Hồng Hài nhi khổ sở nói.
Phương Chính gật đầu:
- Xem ra con còn chưa đói, chưa muốn ăn gì. Đi thôi, bần tăng chuẩn bị nấu cơm, hôm nay muốn ăn linh mễ thế nào? Ách, Tịnh Tâm, con lại nôn, thật là lãng phí…
Một ngày này, Hồng Hài nhi buồn bã ỉu xìu, ngồi dưới cây Bồ Đề lười không muốn động, nhưng mà…
Con khỉ quét lá đi qua, thầm nói:
“Cơm sáng này thật ngon nha.”
“Ọe!”
Độc lang rảo bước:
“Cơm có thêm măng, đúng là lạ miệng.”
“Ọe!”
Con sóc từ trên cây bò xuống, ngốc manh hỏi:
“Ai nha, đệ nôn nhiều cơm như vậy? Thật là phí…”
“Ọe!”
Cuối cùng, Hồng Hài nhi nhìn lại đám người, cuồng hô:
- Ai còn dám nói cơm với ta, ta liều mạng với kẻ đó! Đừng cho là ta không có pháp lực, khí lực của ta cũng cực lớn đây!
Nói xong, Hồng Hài nhi dùng sức giậm chân một cái, oanh một tiếng, mặt đất rung lên hai cái!
Phương Chính ngồi trong Phật đường niệm kinh, khẽ mở mắt nhìn ra ngoài, hài lòng gật đầu nói:
- Khí lực thật lớn, được rồi, Tịnh Pháp, con dẫn tứ sư đệ của con xuống núi gánh nước đi. Trước đó còn nghĩ Tịnh Tâm nhỏ tuổi, thân thể yếu đuối, xem ra giờ con có thể nghỉ ngơi được rồi.
Độc lang lập tức cười phớ lớ, Hồng Hài nhi lại lập tức hối hận, lộ mất nội tình…
- Sư phụ, con rất yếu ớt, có thể không đi được không?
Hồng Hài nhi yếu ớt hỏi.
Phương Chính mỉm cười, ấm áp nói:
- Đương nhiên có thể, có điều trưa nay tới ăn cùng chúng ta…
- Sư huynh, thùng nước ở đâu?
Hồng Hài nhi đã trải nghiệm đủ cảm giác nôn ọe, axit trong bụng cũng sắp nôn ra cả rồi, nó có cảm giác, còn nôn nữa thì dạ dày cũng phải phun ra mất!
Hồng Hài nhi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gánh lấy thùng nước gần cao bằng bản thân xuống núi…
- A? Trẻ nhỏ nhà ai đây?
Tạ Minh tò mò nhìn Hồng Hài nhi gánh thùng nước lớn đi xuống, đằng sau còn có Độc lang.
Hồng Hài nhi khẽ trợn mắt, mắng:
- Nhìn cái gì? Tên phế vật này, còn nhìn bản đại vương hầm ngươi!
Tạ Minh khẽ nổi gân xanh, xấu hổ thầm nói: “Đứa nhỏ này đúng là hung nha…”