Chương 280: Giòn
Giữa trưa, Phương Chính lần nữa ngồi trước bàn cơm, mở điện thoại ra đã thấy năm sáu cuộc gọi nhỡ, đều là số lạ từ đứa nhỏ kia, Phương Chính lắc đầu, cũng không để ý, dù sao đều là gọi nhầm.
Ban đêm, Phương Chính đang muốn ngủ, tiếng điện thoại lại vang lên.
Phương Chính mở lên xem, quả nhiên, vẫn là đứa bé kia, bất đắc dĩ nghe máy.
Quả nhiên, hắn còn chưa mở miệng, đối diện đã hưng phấn hô:
- Alo, là ba ba sao?
Phương Chính cười khổ thở dài, đang muốn cự tuyệt, lại nhịn lại, càng nghĩ, cuối cùng vẫn không muốn lừa đứa nhỏ này. Đứa nhỏ này có điện thoại, hiển nhiên là có người lớn ở bên cạnh, hắn giả mạo ba ba người ta cũng không tốt, vì vậy nói:
- A Di Đà Phật, tiểu thí chủ, bần tăng không phải ba ba cháu, cháu gọi nhầm…
- Như vậy sao… thật xin lỗi.
Thanh âm đứa nhỏ có chút sa sút, sau đó tắt máy.
Phương Chính nghe thanh âm thất lạc kia, lòng cũng có chút khó chịu, đêm nay Phương Chính lại mất ngủ, ngồi trong Phật đường gõ mõ một đêm.
Tương tự, có người cũng mất ngủ.
- Sư phụ, người có thể không gõ nữa không? Thực sự rất phiền a.
Hồng Hài nhi ngồi ngoài cửa Phật đường, khó chịu nói.
Thùng thùng…
Trả lời Hồng Hài nhi là tiếng gõ mõ.
- Sư phụ, bao giờ người trả pháp lực cho con, làm phàm nhân thực không thoải mái.
Thùng thùng…
- Sư phụ, người có thể nói chuyện không?
Thùng thùng…
- Sư phụ? Người ngủ rồi sao?
Thùng thùng…
- Sư phụ? Người nói gì đi chứ?
Thùng thùng…
Hồng Hài nhi thấy Phương Chính một mực bất động, lòng khẽ run lên, lặng lẽ cầm một tảng đá, đi tới sau lưng Phương Chính, sau đó giơ cao!
- Tịnh Tâm sao, con tới làm gì vậy?
Đúng lúc này, Phương Chính mở miệng.
Hồng Hài nhi lập tức giấu tảng đá trong tay ra sau lưng, gượng cười hai tiếng:
- Không có gì ạ, sư phụ gõ mõ, khiến đệ tử tâm phiền ý loạn. Sư phụ, có phải lòng người có tâm sự gì không?
Phương Chính liếc qua Hồng Hài nhi, hắn quay mặt vào trong, nhưng hai tôn pháp thân Bồ tát lại chính là ánh mắt của hắn, ba trăm sáu mươi độ, toàn bộ Phật đường không có gì thoát được cảm giác của hắn. Việc Hồng Hài nhi nổi sát tâm, sao hắn có thể không biết?
Có điều Phương Chính không nói, hắn biết, Hồng Hài nhi tuyệt không dễ thuần phục như vậy, nếu không Bồ tát cũng không ném tới đây. Phương Chính cũng không mong Hồng Hài nhi lập tức có thể nhu thuận hiểu chuyện, đây là việc cần kiên trì, từ từ cảm hóa, chậm rãi dẫn dắt.
Nhưng, gia hỏa này đã có sát tâm, nếu không giáo huấn một chút, sau này sẽ chỉ càng ngông cuồng hơn, càng khó mà dạy dỗ. Thế là Phương Chính khẽ mỉm cười:
- Bần tăng đúng là có chút phiền lòng, Tịnh Tâm, trong tay con cầm gì vậy?
- Không có gì, không có gì…
Hồng Hài nhi giật nảy mình, nếu bị Phương Chính thấy được, xem chừng đêm nay kẻ tâm phiền ý loạn sẽ đổi sang nó.
Phương Chính cười ha ha nói:
- Lấy ra cho vi sư xem một chút.
Hồng Hài nhi lắc đầu liên tục, nói:
- Sư phụ, vẫn là không nên xem, chỉ là một chút…
Hồng Hài nhi cũng chưa nghĩ ra phải lấp liếm thế nào.
Kết quả Phương Chính thở dài, nhìn ra bên ngoài:
- Hôm nay vi sư tâm phiền ý loạn, không thể an tĩnh, thậm chí gõ mõ cũng khiến con khó chịu. Đồ nhi, nếu con có đồ tốt, có thể lấy ra chia sẻ, tâm tình vi sư cũng tốt hơn, cũng có thể sớm đi ngủ, con cũng có thể an giấc.
- Không phải thứ tốt gì, con nhìn còn phiền.
Hồng Hài nhi nói.
Phương Chính nói:
- Đây là chuyện tốt, có thứ khiến con phiền, bần tăng có chút vui vẻ.
Hồng Hài nhi: “…”
- Được rồi, Tịnh Tâm, đừng không phóng khoáng như vậy, đưa tay ra đây.
Phương Chính nói.
Hồng Hài nhi nghe xong, lòng xiết chặt: “Chẳng lẽ tặc ngốc này biết ta muốn làm gì? Không được, khi sư diệt tổ là tội chết không chỗ chôn, nếu tặc ngốc này nhẫn tâm đọc kinh một đêm, chẳng phải ta sống không bằng chết?”
Hồng Hài nhi lòng gấp, đầu nóng lên, đột nhiên nghĩ tới một ý tưởng, vội nói:
- Sư phụ, thực không có gì tốt, chỉ là chút đồ ăn vặt của đệ tử thôi.
- Đồ ăn vặt? Con còn giấu đồ ăn vặt sao? Lấy ra cho vi sư xem.
Phương Chính cười càng vui vẻ hơn.
Hồng Hài nhi thấy không tránh được nữa, đành lấy tảng đá ra, lúng túng nói:
- Sư phụ, người xem…
Vốn cho là Phương Chính sẽ lập tức nhìn thấu hoang ngôn của hắn, sau đó giận tím mặt mà niệm kinh, nhưng điều khiến Hồng Hài nhi ngoài ý muốn, rõ là Phương Chính ngây người một lúc, liền cười ha ha:
- Ai u, Tịnh Tâm, đồ ăn vặt của con thật đặc biệt nha, răng lợi đúng là không tệ. Được rồi, ăn thử hai miếng vi sư xem nào. Chậc chậc, không hổ là thần tiên nha…
Phương Chính cười tủm tỉm nhìn khối đá đen nhánh to chừng hai nắm đấm của Hồng Hài nhi, cười nói.
Hồng Hài nhi thầm run lên, ý gì? Thực phải ăn sao? Tên tặc ngốc này ngốc thật sao? Con mẹ nó tảng đá có thể ăn sao? Có điều nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Phương Chính, Hồng Hài nhi thầm khổ sở, thực sự phải ăn sao!? Nếu không ăn, không ăn thì việc nó muốn thí sư nhất định sẽ lộ.
Hồng Hài nhi nghĩ tới đây, cắn răng một cái, nhắm mắt, há miệng, dùng sức cắn một cái!
Rắc rắc!
Vậy mà thực bị Hồng Hài nhi cắn một miếng, sau đó lại nhai lục cục trong miệng…
Phương Chính thấy vậy liền sững sờ, hắn chỉ muốn đùa một chút, giáo huấn Hồng Hài nhi một chút, để Hồng Hài nhi biết hậu quả của việc nói láo. Thực không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại thành thật ăn, hơn nữa, răng lợi đúng là tốt… khẽ cảm thán: “Không hổ là con của Ngưu Ma vương, không hổ là đại yêu, quả không thể coi như người thường mà đối đãi, không có pháp lực thì thân thể này cũng đủ đáng sợ.
- Sư phụ, được rồi chứ?
Hồng Hài nhi ủy khuất muốn khóc, tu đạo từng ấy năm, đây là lần đầu nó biệt khuất tới thể! Nó phát hiện, từ khi tới Nhất Chỉ tự này, mỗi lần muốn đào hố cho tên tặc ngốc này, kết quả cuối cùng đều là bản thân tự nhảy vào! Nó không tin tà, đường đường là Thánh Anh đại vương, còn không giải quyết được một tên tặc ngốc?!
- Tịnh Tâm, xem ra con thực sự đói bụng, trong Phật đường lại cũng không có gì ăn.
Phương Chính nói như vậy, Hồng Hài nhi cũng thở nhẹ, vội nói:
- Sư phụ, người cứ ở lại, đệ tử ra ngoài ăn.
Nói xong, Hồng Hài nhi chạy ra ngoài, kết quả đã nghe tiếng bước chân vang theo, vừa quay đầu lại, Hồng Hài nhi lại muốn khóc, Phương Chính cũng theo tới!
- Tịnh Tâm, con gaoá cái gì? Vi sư còn chưa thấy ai ăn đá đâu. Đến, chúng ta tới dưới gốc Bồ Đề, tâm sự, bần tăng uống trà, con ăn bữa khuya, chúng ta cũng coi như thầy trò hài hòa, ấm áp, đúng không?