Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 286: Đào Đào Đào

Chương 286: Đào Đào Đào


         “Vô Tướng môn: Người ngoài mở, chính là cửa phổ thông. Ngươi mở, có thể ngẫu nhiên mở ra Vô Tướng không gian, bước ra một bước, xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào trên thế giới. Đương nhiên, nếu như ngươi ghét bỏ, ta có thể lấy nó đi.”
-Không chê!
Phương Chính nghe xong, trong lòng run lên, tranh thủ thời gian kêu lên! Bước ra một bước, xuất hiện tại bất kỳ chỗ nào trên thế giới này, chẳng phải cái này tương đương với Không gian chi môn, không gian truyền tống rồi sao? Đây chính là món đồ đại sát khí của tín đồ du lịch!
Coi như đi ngẫu nhiên cũng tốt hơn Nhất Chỉ sơn này?
“Không chê thì tốt, cái cửa hỏng kia, ta giúp ngươi mang đi, để lại nơi này cũng không dễ xử lý. Mặt khác nhắc nhở một chút, Vô Tướng môn cũng không phải thích thì dùng, cần bổ sung nhiệm vụ để dùng.”
Hệ thống nói.
-Còn có nhiệm vụ?
Có Vô Tướng môn, Phương Chính tự nhiên không thèm để ý cái cửa cũ, nhưng nhiệm vụ là cái quỷ gì?
“Mỗi lần mở ra Vô Tướng môn, Vô Tướng môn đều sẽ lựa chọn một nhiệm vụ cho ngươi, địa phương ngươi xuất hiện khẳng định có nhiệm vụ cần hoàn thành. Chỉ khi nào hoàn thành nhiệm vụ đối ứng, Vô Tướng môn mới có thể tiếp ngươi trở về. Nếu không, tự ngươi về đi.”
Hệ thống nói.
Phương Chính nghe xong, không quan trọng cười, nhiệm vụ hệ thống, hắn thật đúng là không sợ nhiều!
Cái này tương đương với mang công đức đến tận miệng, không lấy có mà ngu!
Tỉnh Nghiên và Lý Tuyết Anh âm thầm trợ giúp, cuộc sống của Tần Hiểu cũng bắt đầu được cải thiện rồi, có lẽ cải thiện trên sinh hoạt, tâm tình thay đổi tốt hơn, Tần Hiểu lần nữa tìm được hi vọng cuộc sống, cô bắt đầu tự mình đứng lên, thời gian dần trôi qua, dần dần vượt qua nhiều chướng ngại!
Mà Lý Tuyết Anh chỉ trợ giúp trong thời gian ngắn ngủi, Tần Hiểu dựa vào khả năng học tập điên cuồng, học tập xong cách mở cửa hàng qua mạng, như thế nào bán được nhiều hàng.
Cô không còn dùng ảnh chụp của hàng xóm nữa, mà tự học chụp ảnh, học Phối sủng, học bán hàng qua mạng thiết kế trang trí các loại, trong lúc nhất thời làm phong sinh thủy khởi, thời gian càng ngày càng tốt.
Rồi đến một ngày, Phương Chính nhận được một cú điện thoại của Đổng Quân, sau hai người hàn huyên một hồi, Đổng Quân cười hắc hắc nói:
-Cám ơn chú, người giả làm bố cháu, mỗi ngày mẹ cháu rốt cuộc không khóc nữa.
Phương Chính ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười khổ, cho tới nay hắn đều cho rằng hắn lừa dối thằng nhóc này, náo loạn suốt kết quả phát hiện thằng nhóc này lừa hắn…
Có điều Phương Chính vẫn tò mò hỏi:
-Nhóc, khi nào cháu biết vậy?
-Thật xin lỗi, cháu… Cháu vẫn luôn biết?
-Vậy tại sao cháu vẫn muốn làm vậy?
-Bố của cháu một mực sống trong lòng cháu, mặc dù mẹ chưa hề nói, nhưng cháu biết… Bên cạnh cháu có thể không có bố, nhưng mẹ cháu không thể không có bố, cháu muốn mẹ đứng lên… Cháu cũng không biết làm vậy đúng không, nhưng cháu muốn thử…
Trong lòng Phương Chính cười khổ không thôi, vốn cho rằng đây là kết quả hắn cố gắng, không ngờ tất cả đều do tiểu quỷ này bày kế, khóc trách, nhóc này bảy tám tuổi rồi mà hiểu không ít chuyện, đâu thể phạm sai lần như vậy được, đến âm thanh của bố đẻ cũng không nhận ra?
Về phần bên trong, Phương Chính cũng lười truy cứu, người một nhà có thể làm đến thế, đã đầy đủ rồi.
Có điều Đổng Quân vẫn sẽ thường thường gọi điện thoại cho Phương Chính, kể cái gì đi học, chơi trò chơi với bạn, học ca hát…
Phương Chính mỗi ngày nghe, cũng thật thú vị.
Có điều thời gian rất nhanh trôi qua, tin tức đường lên núi đã truyền đi rất nhanh, hơn nữa tin tức trên núi có cây trúc đẹp, măng ngon… Bắt đầu có rất nhiều người lên núi.
Có điều đám người này không lên núi thắp hương bái phật, mà từng người khiêng cuốc, mang rổ lên đào măng.
Mặc dù rừng trúc này của Phương Chính, núi này của Phương Chính, nhưng Phương Chính không có ý định ngăn cản.
Bởi những người này đều là người dưới thôn, mọi người cũng không tham lam, đào một hai cái đủ ăn rồi xuống.
Nhưng theo thời gian, mỹ vị của Hàn trúc càng lấy tốc độ chớp giật khuếch tán ra ngoài, để người tới càng ngày càng nhiều!
Dưới núi, một gia đình lớn nhỏ đứng dưới chân núi chuẩn bị đi lên.
Phía sau người đàn ông mang theo một cái bao tải to, lấy tay che nắng nhìn qua đỉnh núi nói:
-Ha ha, núi này vẫn rất cao.
-Không sai, chính là chỗ này, Nhị thẩm nói qua, gậy trúc của dì ấy đào trên núi này. Nhìn đi, những thôn dân kia cầm rổ và cuốc, hẳn lên núi đào măng.
Người đàn ông và người đàn bà kia, dáng người hơi khôi ngô, có điều ngũ quan coi như đoan chính, chỉ là con mắt hơi treo, rất có một loại cảm giác ham món lợi nhỏ.
Vóc dáng người đàn ông kia không thấp, cao 1m85, dáng người càng thêm khôi ngô, người một nhà mặc đồ rất lịch sự, hiển nhiên cũng không phải người thiếu tiền.
-Địa phương không sai là được rồi, hắc, những thôn dân này thật ngốc, măng ăn ngon như vậy chỉ mấy một ít rồi xuống. Lần này để bọn hắn nhìn, cái gì gọi là sức chiến đấu!
Nam tử kia xách túi lên, cười nói.
-Con phải lấy nhiều măng hơn!
Con cái hai người khá to, trên mặt có chút ửng hồng, hiển nhiên, cả người cũng phấn khởi.
Cả nhà này vừa nói chuyện vừa xuất phát, trên đường đi, cũng nhìn thấy không ít thôn dân, có điều tất cả mọi người đều lấy một hai cái về làm đồ ăn, không ai lấy quá nhiều.
-Những người này thật là ngốc.
Nhìn những thôn dân này, người đàn bà kia giễu cợt nói.
-Đúng vậy, nhà chúng ta không thể thế được, bằng không đào hẳn một xe lớn, cam đoan kiếm lớn! Đây là loại măng ngon nhất anh từng ăn, chỉ cần bán đúng chỗ, một vốn bốn lời là điều rất bình thường.
Người đàn ông kia nói.
-Được rồi, lão Chu, anh đừng khoác lác, lấy nhiều quá lại không khiêng được thì sao?
Người phụ nữ kia nói.
-Cô cho rằng cơ bắp trên người tôi chỉ luyện không?
Chu Võ bĩu môi nói.
Người phụ nữ là vợ của Chu Võ, tên là Cát Yến, con hai người gọi là Chu Văn Vũ, Chu Võ muốn con trai hắn văn võ song toàn, mà không giống hắn chỉ tay chân to thôi.
Một đoàn người lên Nhất Chỉ sơn, Chu Võ liếc mắt thấy được rừng trúc xa xa, rừng trúc xanh biếc dưới sắc trời rọi xuống, tản ra hào quang xanh biếc, giống như tiên cảnh.
-Cây trúc thật xinh đẹp, không được, lát nữa phải chụp ảnh tự sướng mới được. Lần sau nhớ tìm người đến, chặt một chút về làm cảnh.
Chu Võ nói.
-Có điều rừng trúc này thuộc về nhà chùa, muốn chặt chỉ sợ phải hỏi một chút mới được.
Cát Yến nói.
Chu Võ khinh thường nói:
-Có cái gì phải hỏi, chùa chiền cần gì nhiều trúc? Lại nói, anh muốn chặt trúc, hắn ngăn được?
Cát Yến ngẫm lại cũng thế, không nói gì.
Cả nhà này chạy đến rừng trúc, lấy xẻng công binh đào măng lên, lúc đầu cũng không có gì, nhưng rất nhanh hành động của bọn họ lại khiến một ít thôn dân bất mãn.
Chỉ thấy Chu Võ ném một cây măng ra, bộ dáng ghét bỏ nói:
-Quá nhỏ!
-Cái này quá lớn, đoán chừng già, không thể ăn. Từ bỏ!
Lại ném đi!
Lại đào...
------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất