Chương 287: Đánh nhau có thể làm giàu a!
- Đám người này ở đâu ra? Có người dám đào măng như thế sao?
Tống Nhị Cẩu vừa mới lên núi, muốn đào hai củ măng về ngâm rượu, kết quả thấy được đám đạo tặc Chu Võ và Cát Yến kia, bất mãn kêu lên.
-Kêu cái rắm! Tôi đào là việc của tôi, liên quan đếch gì?
Chu Võ quay đầu, vừa trừng mắt, thể trạng to xác mang theo một chỗ hung ác, thât đúng là rất đáng sợ.
Có điều Tống Nhị Cẩu cũng không sợ, cuốc hướng phía trước, kêu lên:
-Thích quản đấy thì sao? Núi này của Nhất Chỉ thôn chúng tôi, rừng này của Phương Chính trụ trì, để anh chị đến đây đào bởi trụ trì lòng dạ rộng lớn. Nhưng anh chị đào như vậy, căn bản không phải đến đây đào măng, mà đến đây chà đạp!
-Chà đạp thế nào? Chà đạp cũng không có chà đạp đến nhà mày! Tránh qua một bên đi, quỷ nghèo!
Chu Võ không nói chuyện, Cát Yến mắng.
Tống Nhị Cẩu nghe xong, cả giận nói:
-Quỷ nghèo mắng ai?
-Mắng mày đấy!
Cát Yến lập tức mắng.
Tống Nhị Cẩu nghe vậy, cười hắc hắc, những người thôn dân khác xem náo nhiệt cũng cười theo.
Cát Yến lập tức lấy lại tinh thần, cả giận nói:
-Chu Võ, anh nhìn đi? Đám người này dám mắng tôi này!
Chu Võ không nói hai lời ném xẻng công binh, chạy tới, nhấc chân đá một cước! Tống Nhị Cẩu không ngờ đối phương hung ác như vậy, một câu ăn thiệt thòi, vậy mà trực tiếp động thủ! Lập tức bị đạp té ngã!
Năm đó Tống Nhị Cẩu chính là mọt tên du côn trong làng, vóc dáng không cao, nhưng nếu thật sự muốn đánh nhau, hắn cũng chiến tới cùng! Đứng lên, cầm cuốc, đập tới!
Mặc dù Chu Võ to xác, nhưng đối mặt với cái cuốc, cũng sợ! Lập tức trốn tránh, đúng lúc này, Cát Yến từ phía sau ôm lấy Tống Nhị Cẩu, Chu Võ nhìn thấy cơ hội, một tay giành lại cái cuốc, nắm đấm vòng lên đánh về phía Tống Nhị Cẩu.
Thôn dân thấy vậy, không nhìn nữa, nhao nhao xuất thủ ngăn cản hai người đánh nhau.
Bên này nháo loạn, con sóc vừa đi ra ngoài tản bộ thấy vậy, lập tức đi về chùa miếu.
Mà lúc này giờ phút này, Phương Chính đang ngồi ở dưới cây bồ đề, nghiên cứu kinh văn.
“Sư phụ, không tốt rồi! Xảy ra chuyện á!”
Con sóc tiến đến dắt cuống họng kêu lên.
-Ngươi, nói dễ nghe coi. Nhìn ngươi gấp thế, thở sâu một chút, dễ nói chuyện.
Phương Chính cười nói.
“Sư phụ, đánh nhau, thôn dân dưới núi và một người to lớn đánh nhau, ngày bên rừng Hàn trúc.
Con sóc lo lắng nói.
Phương Chính nghe xong, tranh thủ thời gian lấy điện thoại di động, chạy ra ngoài.
Đánh nhau trước cửa chùa nhà hắn? Cái này không thể được! Vạn nhất náo ra đại sự, vậy phiền phức lớn rồi!
Phương Chính chạy như một làn khói, từng xa thấy hai nhóm người đang đối đầu, một bên là một nhà ba người, đứa trẻ khóc hu hu, bố mẹ thì đang mắng.
Một bên khác chính là đám thôn dân mắng theo, còn có người đang đứng giữa nói lý lẽ.
Phương Chính thấy không đánh, cũng không lập tức xuất thủ, mà đứng đằng sau nghe, nghe đi nghe lại, xem như rõ nguyên nhân, nhìn hố đào trên mặt đất và đống măng bị ném loạn, có măng thì non, có măng thì hơi già…
Nhìn đến đây, trong lòng Phương Chính cũng có một cỗ tức giận không tên, hắn có ý tốt để mọi người đến đây lấy măng, lại có người không thức thời như vậy, còn làm loạn!
-Đám nghèo khổ này, hô cái gì mà hô? Đây chỉ là một ít măng trúc? Đào thì thế nào?
Cát Yến kêu lên.
-Đây là măng có chủ, là măng của Phương Chính trụ trì, hai người đào một hai cái còn được, còn chà đạp măng như vậy, lại không được!
Tống Nhị Cẩu nói.
-Phi! Đại sư cẩu thí, tôi muốn đào đào, tôi ngược lại muốn xem xem, ai có thể ngăn cản tôi! Tôi nói cho các người biết, hôm nay tôi không chỉ đến đây đào, mấy ngày nữa còn dẫn người đến đào, đến lúc đó toàn bộ rừng trúc đều đào hết! Để các người ăn? Ăn cái rắm!
Chu Võ kêu lên.
-Mày…
Tống Nhị Cẩu đang muốn mắng.
Bỗng nhiên, nghe được sau lưng truyền đến một tiếng phật hiệu:
-A Di Đà Phật!
Tống Nhị Cẩu biết Phương Chính tới, lời mắng chuẩn bị phun ra lại thu vào.
Đám người nhao nhao tránh ra, cùng chào Phương Chính, Phương Chính thì chắp tay hành lễ.
Chu Võ, Cát Yến nghe được âm thanh phật hiệu, trong lòng trầm xuống, biết chính chủ tới.
Thấy đám người đột nhiên tản ra, một tiểu hòa thượng đẹp trại đi ra, Chu Võ theo bản năng bĩu môi, nói:
-Còn tưởng là nhân vật thế nào, hóa ra chỉ là một tên tiểu hòa thượng!
Cát Yến thấp giọng nói:
-Lão Chu, giải quyết tiểu hòa thượng này hẳn là được rồi.
-Yên tâm đi, một thằng ranh con thôi, hù dọa một chút là được.
Chu Võ thấp giọng nói.
-Phương Chính trụ trì, hai người kia...
Tống Nhị Cẩu lập tức muốn cáo trạng.
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
-A Di Đà Phật, việc này bần tăng đã nghe rõ ràng.
-Tiểu hòa thượng, đã nghe rõ ràng rồi, vậy tự phân xử đi, tôi dựa vào sức khỏe đào măng, tên này đám xen vào chuyện của tôi, cậu nói xem, nên đánh hay không?
Chu Võ lập tức nói.
Tống Nhị Cẩu lập tức phát hỏa, mắng:
-Này, có biết xấu hổ hay không?
Phương Chính lại cười nói:
-Thí chủ nói tựa hồ có đạo lý.
Chu Võ nghe vậy, lập tức vui vẻ, vốn định trực tiếp chơi xỏ lá, cầm măng đi nhanh, không ngờ tên tiểu hòa thượng này lại biết điều như vậy.
Tống Nhị Cẩu nghe xong, gấp:
-Phương Chính trụ trì, không cần sợ hắn, người Nhất Chỉ thôn chúng tôi nhất định đứng sau cậu, hôm nay tên lưu manh này nghĩ muốn cầm một cây măng xuống núi.
-Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi đều đứng về phía cậu!
Tôn Tiền Trình cũng nói.
Nhìn thấy nhiều thôn dân như vậy muốn giúp đỡ, Chu Võ hơi sợ, có điều mặt mũi hắn lại độc ác kêu lên:
-Hôm nay ai dám động đến tôi, lão tử sẽ trở về dẫn người đến dạy dỗ các người! Phá rừng trúc này, xúc hết đi!
Thôn dân càng nổi giận hơn!
Nơi xa, Hồng Hài nhi gánh nước trở về, sau đó cười ha hả ngồi trên đầu tường xem náo nhiệt.
“Tứ sư đệ, ngươi không đi hỗ trợ hử?”
Con khỉ hỏi.
Hồng Hài nhi bĩu môi nói:
-Giúp cái rắm, sư phụ không phải rất trâu sao? Để chính hắn tự giải quyết đi, hừ hừ…
Nhưng trong lòng lại nghĩ:
“Nếu đồ đần kia đánh chết tên tặc ngốc kia thì tốt, đỡ phiền phức.”
Phương Chính cũng không trông cậy vào Hồng Hài nhi xuất thủ, hậu viện nhà mình xảy ra vấn đề, tự nhiên hắn cần ra mặt giả quyết, chẳng lẽ còn muốn nhờ đệ tử ra giúp?
Trọng điểm là, Phương Chính không yên lòng đối với Hồng Hài nhi Đứa nhỏ này thoạt nhìn là hài tử, đang muốn vung ra mặc kệ, một trăm đầu Độc Lang so ra cũng không phá hoại bằng nó.
Chu Võ rống lên một tiếng, vốn cho rằng những thôn dân này sẽ nhịn đi, kết quả các thôn dân trực tiếp đem cuốc giơ lên, rồi đập xuống mặt đất.
Ý rất rõ ràng, có tin bọn tao chôn mày không?
Cát Yến cũng hơi sợ, bởi cái gọi là chân trần không sợ mang giày, vua thua thằng liều, đám người họ đúng là sợ những người nghèo này.
Phương Chính thấy vậy, vội vàng nói:
-A Di Đà Phật, chư vị thí chủ, bớt giận. Một chút măng mà thôi, làm gì như thế?
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng động suy nghĩ, Thần Cảnh Thông mở ra! Song lần này không có hệ thống hỗ trợ, chỉ có thể phó thác cho ông trời, hi vọng hữu dụng!
-----
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long