Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 291: Đều Nghỉ Ngơi Đi

Chương 291: Đều Nghỉ Ngơi Đi


         Phương Chính nhìn kỹ, mặt không nhìn ra cái gì, mặt đầy lông đen sì, nhưng đầu kia đúng là đầu Chu Võ.
Trong lòng Phương Chính lập tức vui vẻ:
“Nốt ruồi thuật này thật là trâu bò! Người này thật trâu bò, lãng phí một khối măng Hàn trúc trên mặt lại có một nốt ruồi, kết quả người này mọc đầy mặt, hắn vẫn không có cảm giác? Tham lam quả nhiên là nguyên tội.”
Trong lòng cười nở hoa, trên mặt Phương Chính lại bình thản, khẽ mỉm cười nói:
-A Di Đà Phật, hóa ra là Chu thí chủ, thí chủ đến thật vừa vặn.
Tới thật đúng lúc? Chu Võ không hiểu ra sao, đây là ý gì? Hòa thượng này biết hắn sẽ đến? Thế nhưng, cái này liên quan đếch gì đến hắn?
Hay nói tên hòa thượng này dự định giúp mình tẩy nốt ruồi đen trên mặt?
Đúng lúc này, sau lưng Phương Chính truyền tới một giọng lớn:
-Nhường một chút, nhường một chút, múc nước!
Người kêu là một đứa bé tầm sáu bảy tuổi, gánh hai cái thùng lớn đi ra.
Chu Võ sững sờ, ý nghĩ đầu tiên chính là: “Giả đi!”
Phương Chính thì cười nói:
-Tịnh Tâm, Chu thí chủ đã tới, mấy ngày nay con có thể nghỉ ngơi một chút, để thùng xuống đi.
Hồng Hài nhi sững sờ, một mặt cổ quái nhìn Phương Chính, nghĩ: “Tặc ngốc này, đổi tính rồi?” Có điều không cần làm việc, Hồng Hài nhi vẫn rất vui vẻ, lập tức nói:
-Vâng, sư phụ.
Sau đó Hồng Hài nhi sảng khoái đặt hai cái bồn lớn trên mặt đất.
Chu Võ nói:
-Phương Chính đại sư, cái kia, tôi đến tìm đại sư có chuyện.
Phương Chính cười nói:
-Cái này không vội, thí chủ đã tới, thì giúp một tay xách nước đi. Hậu viện bần tăng có một vạc nước, làm phiền thí chủ giúp đồ đầy.
Chu Võ lập tức sững sờ ngay tại chỗ, hỏi Phương Chính nói:
-Phương Chính đại sư, ngài không nhầm chứ?
Hồng Hài nhi cũng một mặt mơ màng nhìn sư phụ, tặc ngốc này điên rồi? Để một khách hành hương đi gánh nước? Người ta chịu làm mới có quỷ!
Nhưng mà Phương Chính lại một mặt lạnh nhạt nói:
-Tất cả đều do thí chủ tự nguyện hay không, nếu không có việc gì, thí chủ tùy ý, bần tăng và đệ tử còn có việc cần làm.
Nói xong, Phương Chính xoay người rời đi, đồng thời nói:
-Tịnh Tâm, Chu thí chủ đã không nguyện ý hỗ trợ, vậy con tự mình gánh nước đi.
-Ừm?!
Hồng Hài nhi không ngờ hắn lại gặp nạn, lập tức có oán niệm với Chu Võ, nói:
-Cháu nội hắc hùng tinh này thật không thức thời gì cả!
Chu Võ tranh thủ thời gian kêu lên:
-Phương Chính đại sư, tôi còn chưa nói chuyện.
-Bần tăng còn có việc cần làm, sợ không có thời gian giúp thí chủ. Thí chủ, tùy ý đi…
Khi Phương Chính đang nói chuyện, bước chân nhanh hơn.
Chu Võ cũng không phải đồ đần, nhìn ra ý, nếu hắn không giúp, đừng mơ tưởng nói chuyện với tên hòa thượng này, càng đừng nghĩ để người ta hỗ trợ hắn loại bỏ nốt ruồi và lông đen trên mặt này.
Chu Võ nhìn bồn sắt trên vai Hồng Hài nhi, thầm nghĩ:
“Đến tiểu quỷ này còn làm được, chẳng lẽ ông đây không làm được? Vạc nước này hẳn không lớn đi…”
Nghĩ đến chỗ này, Chu Võ kêu lên:
-Phương Chính đại sư, tôi nguyện ý đi gánh nước! Nhưng mà, mặt mũi này…
-Trở về rồi nói.
Phương Chính phất phất tay, không quay đầu lại tiến vào hậu viện.
Phương Chính đi rồi, nguyên bản ánh mắt nhu thuận của Hồng Hài nhi hoàn toàn biến mất, loảng xoảng một tiếng, đem bồn sắt ném xuống đất, trừng mắt liếc Chu Võ nói:
-Nhìn cái gì vậy? Còn không mau đi làm việc? Nếu dám lười biếng, Thánh Anh đại vương ta sẽ hầm ngươi!
Hồng Hài nhi rất hiếu chiến, nếu tên to con trước mắt này không làm, hắn sẽ phải làm, cho nên hắn nhất định để tên to con này hiểu rõ, không thành thật làm việc sẽ không được.
Đáng tiếc, Chu Võ hoàn toàn không để ý chuyện của Hồng Hài nhi, hắn xách hai thùng nước lên, lông mày lập tức nhíu lại, đây thật sự là thùng sắt, nặng phết!
Có điều nghĩ đến một mặt nốt ruồi kia, hắn vẫn bước nhanh xuống núi. Đồng thời âm thầm quyết tâm, hòa thượng này nếu có thể tẩy nốt ruồi trên mặt hắn đi, tất cả đều dễ nói, nếu không xong, hắn nhất định sẽ hủy cái chùa miều này!
Hồng Hài nhi thấy Chu Võ đi, vỗ vỗ tay, có chút cao hứng gật gù đắc ý ra khỏi chùa, đi chơi.
Về phần Phương Chính, thì ngồi trong hậu viện lấy điện thoại di động ra, nhìn phật kinh, mặc kệ không hỏi đối với Chu Võ.
Chu Võ gánh thùng sắt lớn đi đến giữa sườn núi, nhìn con suối, lại nhìn hai cái bồn nước lớn bên cạnh này, lập tức vô cùng nhức đầu, thùng nước lớn như vậy, đổ đầy ít nhất hai trăm cân! Nặng như vậy, có thể xách lên?
-Ngay cả thằng nhóc kia cũng có thể gánh, nói rõ một lần đổ nước không cần quá nhiều. Nếu đổ đầy, đứa bé kia khẳng định không gánh lên được… Ân, mình chỉ gánh ít thôi.
Chu Võ nói thầm, hai thùng nước chỉ đổ nửa non, sau đó gánh thùng nước đi lên núi.
Coi như đổ nửa vời, nhưng Chu Võ cần nghỉ ngơi giữa đường nhiều lần, lúc này mới tới núi.
Kết quả đoạn cuối cùng trên núi, thấy một thằng nhóc mặc áo yếm đỏ ngồi trên lan can, một mặt thư giãn thích ý. Sau khi thằng nhóc kia nhìn thấy hắn, bĩu môi nói:
-Cái đầu thì không nhỏ, nhưng khí lực này… Thật sự phế vật!
Chu Võ lập tức vô cùng tức giận, nếu không phải hắn đang cần Phương Chính, theo tính tình của hắn, nhất định vứt thùng nước xuống, đánh thằng nhóc này một trận.
Có điều bây giờ, chỉ coi như không nghe thấy, cắm đầu vọt vào Nhất Chỉ tự, tiến vào hậu viện, thấy Phương Chính ngồi ở kia chơi điện thoại, trong lòng Chu Võ hơi chán nản, mình thì làm việc, tên kia lại ngồi chơi điện thoại, đơng giản…
Hiện tại Chu Võ đã bắt đầu hoài nghi tên hòa thượng này rốt cuộc có bản lĩnh giúp hắn loại bỏ nốt ruồi trên mặt hay không?
Dù sao hòa thượng chơi điện thoại di động, thấy thế nào cũng không liên quan đến cao nhân bản lĩnh…
Đúng lúc này, Phương Chính ngẩng đầu, nói:
-Bên kia là phòng bếp, cái vạc lớn nhất chính là vạc nước.
Chu Võ cắn răng nghiến lợi nhìn Phương Chính, trong lòng quyết tâm:
“Hừ hừ, rót đầy vạc nước, nếu không chưa khỏi cho ta, ta sẽ liều mạng!”
Chu Võ tiến vào phòng bếp, sau khi nhìn lướt qua bếp, lập tức trợn tròn mắt, thầm nói:
-Cái vạc lớn nhất, không phải cái này sao?
Đúng lúc này, một con khỉ mặc tăng y đi đến, chỉ chỉ thùng nước của hắn lại chỉ chỉ phật vạc, ý rất rõ ràng, không sai, chính là cái này!
Trong nháy mắt đó, Chu Võ lập tức có loại xúc động muốn hôn mê, cái vạc nước lớn như vậy, cẩn đổ bao nhiêu lần?
Trong lòng mười vạn cái bất mãn, có điều cuối cùng, Chu Võ vẫn đổ nước vào, khi hắn làm xong, bỗng nhiên trên người hơi ngứa, dùng tay sờ một cái, lập tức ngây ngẩn cả người, lại là làn da bóng loáng!
Chu Võ tranh thủ thời gian nhìn mặt qua vạc nước, chỉ thấy trên khuôn mặt đầy lông đen và nốt ruồi kia, quả nhiên địa phương hắn cảm thấy ngứa, đã hết nốt ruồi rồi!
Mặc dù chỗ đó rất nhỏ không bằng nửa móng tay út, nhưng hắn hắn mười phần khẳng định, nơi đó nguyên bản cũng hiện đầy nốt ruồi! Thế nhưng tại sao nốt ruồi biến mất rồi?
Nhìn Phương Chính, nhìn thùng nước, lại nhìn phật vạc, suy nghĩ lại một chút lời Cát Yến đã nói, hắn lãng phí một cây măng, trên mặt xuất hiện một cái nốt ruồi.
Bây giờ đổ một thùng nước, giảm đi một cái nốt ruồi, chẳng lẽ…
-------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất